(Banker.vn) - Một cái ly vỡ là một cái ly vỡ, ta tiếc nuối chỉ là do mình gắn cảm xúc vào nó mà thôi. Giữ yên tâm lại, đi chậm và bước qua sự khốc liệt của công việc bằng tâm thái an và chấp nhận.

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Lê Huỳnh Thảo Nguyên, Giám đốc Phòng Kinh doanh 2 - VIB Trần Nhân Tôn

Sài Gòn, ngày 14/04/2021

Nếu không đủ tình yêu liệu tôi có là tôi?. Tôi xin mượn tiếng yêu để nói về cuộc sống của mình.

Tối nay, tại cái lúc tôi ngồi gõ cọc lọc những con chữ của lòng mình, tôi bật khóc. Tôi khóc vì có người anh nhắn cái tin: “Em, anh sẽ cùng em đi ăn trong tự hào!”.

Nhìn ra cửa sổ, tôi đã chờ đợi để nghe người đồng đội của mình ánh lên nét lửa. Đó là cái thứ cảm xúc của chiến thắng, của sự kì vọng và tự hào.

Tôi bỗng thấy mình trẻ lại, máu lửa lại, nhìn ra cửa sổ và yêu ngay cái ánh đèn vàng đứng cạnh cây mít già mới trổ hai trái non non dưới gốc.

Tôi là một cô gái yêu sách, thích nhạc Trịnh, mơ về những chuyến hành trình xa và thích nói lời yêu đương cuộc sống. Cách đây bốn năm, khi bỡ ngỡ bước chân vào ngân hàng, hẳn tôi chưa hình dung được hết những thay đổi của mình sau chừng ấy năm làm nghề. Tôi trở nên cứng cáp, đĩnh đạc, duyên dáng và dường như không còn khóc như con mèo mướp mỗi khi có biến cố xảy ra. Tôi - là một chuyên viên quản lý khách hàng.

Trong cái tĩnh mịch của căn phòng, tôi bất giác hiểu mình phải yêu nghề tới cái độ có những ngày 5 giờ sáng đã xách xe ra khỏi nhà, chạy dọc hết Sài Gòn - Bình Dương mà đến cuối ngày coi hình như chạy được 130km; phải yêu nghề đến cái độ chiều mưa chạy từ Quận 5 qua Nhà Bè ướt hết cả người chỉ sợ khách hàng không dám cọc căn nhà giá rẻ; yêu đến mức bỏ đứa em gái cả nửa năm trời mới gặp ngồi lủi thủi ở góc ngân hàng mà tôi thì chạy đi Bình Dương lấy tài sản về để kịp giải ngân cho khách, rồi bị giận và bị bảo rằng “Em không có chị như chị Hai”; nếu không phải là yêu thì bao đêm tôi thức trắng gõ tờ trình để kịp sáng mai trình sớm kẻo sếp bận lại treo mấy ngày; có phải là yêu không khi chi nhánh dời địa điểm mới, tôi đứng ở góc cửa khóc bằng bẵng tiếng trời - xa mãi căn phòng nhiều kỷ niệm. Hay là, cái thứ tình yêu nghề tôi ngộ nhận nó là “trách nhiệm”?.

Tôi nghĩ rằng, công việc nó như cuộc sống gia đình vậy. Khi tôi lấy chồng là yêu nhưng sống với nhau thì tròn trĩnh hai từ “trách nhiệm”. Mọi thứ chuyển biến thật đẹp, tôi có tiền, tôi trưởng thành và đồng thời, tôi cũng trải đời nhiều hơn cái độ tuổi 26 của mình.

Khi bạn lớn lên, bạn dường như nhìn sự vật chỉ là sự vật, chúng ta ngừng mơ mộng và gắn cảm xúc vào đó. Cuộc sống hiển nhiên rõ mồn một, nó là nó và chẳng có bản thể nào khác cả.

Một cái ly vỡ là một cái ly vỡ, ta tiếc nuối chỉ là do mình gắn cảm xúc vào nó mà thôi. Giữ yên tâm lại, đi chậm và bước qua sự khốc liệt của công việc bằng tâm thái an và chấp nhận.

Đứng dậy pha cho mình một cốc trà nóng, tôi nhắm mắt và ngẫm lại chặng đường đi của mình. Sau 3 năm làm chuyên viên, tôi lên quản lý và có một niềm tin rằng mình sẽ khỏe hơn, ít việc hơn, có nhiều thời gian để đi nghe nhạc hơn.

Ấy thế mà, tôi bận hơn. Tôi bận đến độ quên mất rằng ngoài đường đêm có người đàn ông đứng chờ mình tan ca vì lo chặng đường về vắng bóng, tôi quên mất hẳn những cuộc gọi về cho Ba mỗi chiều đợi tin con gái, tôi chẳng nhớ mấy tháng trôi mà mình không nhắn nổi một tin cho em gái hỏi học hành tới đâu, em trai còn yêu hay chia tay rồi. Có hôm quên cả ăn, tối về sực nhớ dưới xe treo lủng lẳng bịch xôi vò mua hồi sáng sớm. Tôi cười ngất ra, mình lão mất rồi.

Nhưng khoảng thời gian này lại là thời gian cho tôi nhiều cảm xúc nhất, tôi trưởng thành nhất. Tôi chẳng biết kể làm sao cho bạn hiểu, phải nói rằng tôi đi trong nước mắt, ăn trong nước mắt với cái đầu căng lên vì số, vì nhân sự, vì nợ quá hạn và tỷ tỷ các vấn đề về con người. Sếp tôi là người thầy khó tính, đã đưa tôi lên thuyền thì dù sóng to có ập tới tôi vẫn phải ngẩng mặt đương đầu.

Anh dạy tôi rằng: “Muốn làm tướng, trước hết phải học cách tuân lệnh”. Nếu bạn có được chọn sếp, hãy chọn một người như anh, một người thừa lửa để cho bạn chút ít, thừa quyết liệt để đẩy bạn ra khơi nhanh nhưng một góc nào đó vẫn đủ dịu dàng để tha thứ khi bạn nhận lỗi.

Một tháng, hai tháng,… rồi chục tháng trôi qua, tôi bước qua nước mắt, đi chậm lại và lớn hơn rất nhiều. Tôi phải thầm cảm ơn đoạn thời gian ấy đã tôi luyện ý chí sắt đá và sự bình tĩnh với giông bão. Tôi, bắt đầu hiểu để làm chỗ dựa cho người khác.

Hãy cho đi tình yêu trong bất kỳ hoàn cảnh nào

Chặng đường đi của tôi giờ có thêm nhiều đồng đội, nhiều người thương và nhiều người sẵn sàng giơ tay lau nước mắt của tôi.

Tôi yêu công việc vì có người yêu tôi. Lúc này, tôi bỗng bình tâm để sắp xếp lại cái mối quan hệ của mình.

Tôi gọi cho Ba và hát cho Ba nghe chỉ để câu cuối cùng ông thốt lên: “Làm nhiều phải nhớ ăn tối nghen con gái!” - Gia đình là vậy đấy, vẫn ở bên tôi sau chặng đường tôi mê say vì công việc.

Và, Yêu  - Trách nhiệm, như con gà mẹ, tôi gánh trách nhiệm nuôi lớn tinh thần của đàn gà con. Tình yêu nghề lúc này do tôi yêu người, tôi yêu những anh em kề vai với mình.

Ở ngoài trời đang mưa, dăm ba cái cơn mưa đầu mùa lạnh buốt, hơi đất bốc lên nồng xộc thẳng vào phòng. Tôi để cửa. Tiếng mưa nghe thật êm tai, lòng dịu lại, nhè nhẹ, hơi nóng của tách trà nhạt dần.

Bình yên là gì nhỉ? Là buổi tối tháng tư thênh thang nghe nhạc Trịnh, ngắm mưa và nhớ về thanh xuân của mình - được học, được lớn và được bước qua thử thách của cuộc đời.

“Còn yêu thì còn sống

Còn được yêu thì còn sống dài lâu”.

- Trịnh Công Sơn-

LÊ HUỲNH THẢO NGUYÊN

Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ