Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Ngô Liên Hương đang công tác tại Techcombank
Hà Nội, ngày mưa tháng nhớ năm thương
Hà Nội những ngày mây mù giăng kín lối, tớ bỗng nhiên nhớ lại những năm tháng chúng ta bên nhau. Mười năm có lẻ, gần cả tuổi xuân người con gái tớ dành để bên cậu rồi.
Tớ vẫn nhớ buổi sáng mùa đông năm đó, vẫn nhớ lần đầu tiên mình nói chuyện với nhau. Hôm đó, cậu khoác bên ngoài chiếc áo măng tô dài tối màu. Vẫn nhớ cậu đã cười với tớ trước, nụ cười mà tới giờ tớ vẫn giữ mãi trong lòng.
Câu đầu tiên cậu nói với tớ, rất ngắn gọn nhưng khiến tớ nhớ tới tận bây giờ: “Hai tháng thì phải chứng tỏ nhiều thứ đấy!”. Thế là bắt đầu hai tháng làm quen và tìm hiểu nhau trước khi chúng ta chính thức là một đội.
Mặc dù, tớ hơn tuổi cậu nhưng sau khi quen nhau một thời gian cậu đã kiên quyết chỉ gọi tên tớ và bỏ “chị” đằng trước. Tớ còn nhớ hôm đầu tiên cậu nói vậy, tớ đã nhõng nhẽo suốt cả ngày hôm đó qua tới ngày hôm sau nhưng có người kiên quyết không chịu đổi lại.
Cậu nói với tớ rằng “Tuổi tác không quan trọng, thể hiện bản thân hơn được Hương thì sẽ là anh thôi”. Cũng phải thôi, bao năm qua cậu vẫn là người hướng dẫn cho tớ tất cả những điều tớ chưa biết, bên cạnh tớ những lúc khó khăn. Cuộc gọi đầu tiên cho khách hàng cũng là cậu hướng dẫn tớ, cuộc gặp đầu tiên với khách hàng cũng là cậu đi với tớ, báo cáo thẩm định đầu tiên của tớ cũng là cậu sửa cho tớ. Có điều tớ vẫn luôn “Tâm phục nhưng khẩu không phục”.
Bây giờ nghĩ lại, hồi đó tớ cũng trẻ con thật. Cậu đúng là người có sức chịu đựng thì mới chịu đựng được đứa siêu rắc rối như tớ. Cái đứa mà dù là bất kỳ việc gì cũng yêu cầu giải thích, truy tìm tận gốc vấn đề. Ngày đó, biết bao lần cậu mắng tớ vì sự rắc rối đó.
Tớ nhớ có lần tớ muộn deadline với cậu. Tối hôm đó, cậu cáu quá gọi điện mắng tớ một trận rồi bảo tớ tối đó không xong thì đừng về. Và cũng chính con người đó chỉ 5 phút sau lại nhắn tin cho tớ “Trời sắp mưa to, về nhà đi” nhưng vì cứng đầu đậm chất Kim Ngưu nên hôm đó tớ cũng kiên quyết không về mà ở lại làm cho xong mới thôi.
Cậu còn nhớ hồi tớ nói tớ muốn chuyển qua hậu phương, để hỗ trợ cậu từ phía sau, tớ cảm thấy mình không còn phù hợp đi chinh chiến cùng cậu nữa. Hôm đó, tớ đã khóc khi nghe cậu nói nếu tớ ở phía sau thay vì bên cạnh cậu như bây giờ, cậu sẽ không thể bảo vệ tớ được như trước.
Cậu thật sự lo cho tớ. Cậu đã nói với tớ rằng: “Nghĩ đi, nghĩ một tuần không ra thì nghĩ một tháng. Nghĩ cho tới khi nào nghĩ ra sẽ vẫn ở lại đây thì thôi”. Thế nhưng, tớ vẫn quyết lui về sau hỗ trợ cho cậu. Lần đó, cậu giận tớ suốt ba tháng liền, cũng là lần cậu giận tớ lâu nhất cho tới bây giờ.
Hồi đó và cho tới tận bây giờ, vẫn nhiều người hỏi tớ: “Vì sao sống chết vẫn bằng cách này hay cách khác, tìm mọi cách ở bên một người lạnh lùng chỉ biết tới công việc như vậy? Liệu người đó có xứng đáng với tình cảm của mình?”. Tớ cũng đã bị lung lay nhiều trước những câu hỏi đó cũng như những cơ hội khác ngoài kia. Nhưng có lẽ cụm từ “lạnh lùng chỉ biết tới công việc” mà nhiều người nói về cậu là do họ chỉ mới nhìn cậu những năm tháng xưa cũ. Một người khiến tớ vượt qua nỗi sợ, bó chặt gối và xuống đường chạy thì không thể là một người “chỉ biết tới công việc”. Cậu đã bên tớ trong lần chạy đầu và chứng minh rằng “Chúng ta có thể làm được nếu chúng ta muốn”. Những bước chạy đầu tiên bên cậu cùng những hạt mưa xuân trên má là điều tớ không thể quên.
Tớ biết rõ lý do vì sao tớ muốn bên cậu cũng như tớ hiểu rõ tình cảm của mình. Như chị gái tớ đã nói cách đây mấy hôm: “Nếu không phải là yêu thì em đã không bao giờ còn ở đây”. Phải, không biết từ lúc nào nhưng tình cảm tớ dành cho cậu là thật, anh chàng kém tuổi tớ ah.
Bao năm qua hỗ trợ cậu, mọi người vẫn thắc mắc sao chưa chịu gật đầu ai, biết trả lời sao nhỉ, chàng trai tháng Chín? Gật đầu ai được khi mà lúc tớ gục đầu vì quá mệt thì cậu lại qua xoa đầu tớ, khi mà tớ vừa than mỏi người thì lại có “ai đó” qua bóp vai cho tớ.
Hơn 10 năm cậu quan tâm, lo lắng và bên cạnh tớ nhưng chưa khi nào cậu thật sự đáp lại tình cảm của tớ nhưng tớ cũng không cần điều đó. Tớ cũng biết rằng cậu chẳng phải của riêng tớ và sự quan tâm này cậu còn dành cho người khác. Nhưng tớ vẫn trân quý sự quan tâm cậu dành cho tớ. Vì hạnh phúc của tớ là đồng hành cùng cậu trên con đường này. Chỉ cần cậu vẫn để tớ bên cạnh cậu và cậu vẫn quan tâm tớ như bây giờ, với tớ thế là đủ. Xứng đáng hay không, chỉ có tớ là người biết rõ.
Trích lời một câu trong bài hát của Hiền Hồ “Trời ban mỗi chữ Duyên, Mình đừng nên bỏ lỡ”. Tớ không muốn bỏ lỡ mối lương duyên này của chúng ta. Mãi bên nhau, Techcombank nhé!
PS: Hôm nay ngồi lại muộn viết cho cậu đôi lời tâm sự mà “kẻ mà ai cũng biết là ai đó” lại nhắn tin trêu tớ “Thanh niên về đi”. Thế thôi, người dù muốn cũng không thể gọi là “người yêu” ah, “chị gái” về nhà đây!
NGÔ LIÊN HƯƠNG
Theo Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ
Ngân hàng | 1 tháng | 6 tháng | 12 tháng |
---|