(Banker.vn) Dòng thời gian cứ hun hút qua mau, thấm thoát hơn hai năm tôi rời xa Ngân hàng Bưu điện Liên Việt chi nhánh Quảng Nam - nơi đầy ắp những kỉ niệm về một thời thanh xuân tươi đẹp. Ngỡ như vừa mới hôm qua…

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Nguyễn Văn Thuận công tác tại Bưu điện huyện Tiên Phước, tỉnh Quảng Nam.

Lang thang trên con đường hoa sưa đẹp nhất thành phố Tam Kỳ vào một chiều cuối tháng ba, lòng tôi bình yên đến lạ. Dường như hương Xuân vẫn còn vương vấn đâu đây khiến mưa Xuân lất phất, cơn gió phóng khoáng thoảng qua làm cánh sưa nhẹ rơi, trải xuống lòng đường một màu vàng êm dịu. Con đường bỗng trở nên lãng mạn, nên thơ vô ngần. Và rồi bất chợt, những thanh âm du dương của bài “Diễm xưa” ngân nga từ quán nhỏ, tôi cứ đi, thật chậm, thật chậm và đắm chìm... để rồi những dòng kí ức ngọt ngào ùa về, nghe đâu đây, gần lắm- thân thuộc lắm… Tôi nhớ..!! Nhớ đến những tháng ngày công tác tại Ngân hàng Bưu điện Liên Việt, nơi có những người anh, người chị, người bạn đồng nghiệp dễ thương. 

Dòng thời gian cứ hun hút qua mau, thấm thoát hơn hai năm tôi rời xa Ngân hàng Bưu điện Liên Việt chi nhánh Quảng Nam - nơi đầy ắp những kỉ niệm về một thời thanh xuân tươi đẹp. Ngỡ như vừa mới hôm qua…

Tôi nhớ như in cảm giác bồi hồi khó ngủ, lòng nao nao mong trời sáng thật nhanh để lên chi nhánh nhận việc. Nhớ áo sơ mi trắng, quần tây đen chỉnh tề, nhớ về những nụ cười thật tươi của các anh chị phòng khách hàng chào đón tôi

Những ngày ấy, là những ngày đọc quy trình sản phẩm, là thắc mắc của một chuyên viên quan hệ khách hàng, tất cả mọi thứ mới toanh. “ Hình như nó biết mình mà mình hổng có biết nó” là ý nghĩ vui thoáng qua đầu tôi khi dán mắt vào màn hình máy tính. Nhưng rồi mọi chuyện cũng ổn khi tôi nhận được sự giúp đỡ nhiệt tình của các anh chị đi trước.

Quên làm sao được những buổi tư vấn, làm hồ sơ hưu trí. Ngồi nghe tâm sự, những vấn đề tài chính của các bác, các cô. Người già đôi khi cần một khoản tài chính nhưng tâm lý sợ làm phiền con cháu. Tôi có cảm giác ngồi trước mặt tôi lúc này chẳng phải là khách hàng mà chính là người thân của mình và có cả bóng hình của ba mẹ tôi trong đó. Tôi chợt nhận ra rằng những buổi tư vấn như vậy không đơn thuần là mang giải pháp tài chính mà còn là cầu nối để hai thế hệ có cơ hội tâm sự và hiểu nhau hơn. Và với tôi, niềm vui của một chuyên viên tín dụng không hẳn là doanh số giải ngân cao, là đạt target tháng, mà còn là nhận lại nụ cười hài lòng của khách hàng về sản phẩm dịch vụ và thái độ phục vụ của mình.

Kí ức về Ngân hàng Bưu điện Liên Việt trong tôi, đôi khi đơn giản là tình đồng nghiệp, là những tin nhắn của lãnh đạo quan tâm động viên, là nhận được nụ cười thật tươi của bác bảo vệ, của các anh chị phòng ban gặp nhau trên hành lang mỗi sớm mai. Thật ấm áp vô cùng!. Khái niệm “ người dưng nơi công sở” cũng xóa khỏi “bộ nhớ” của tôi từ đó.

Tôi còn nhớ, những ngày đầu tiên chuyển công tác về Ngân hàng Bưu điện Liên Việt Chi nhánh Quảng Nam. Tôi gọi về cho ba, với cái giọng Quảng đặc keo của ba “Qua chỗ mô rứa con? Răng không nghe con nói chi hết hê? Có tốt không rứa con”?.Vì chưa trải nghiệm nên biết trả lời thế nào được, tôi cười hì hì với ba. Đến bây giờ, nếu được trả lời, tôi sẽ nói cho ba nghe thật to “Tốt lắm ba ơi”.

Đôi khi ta yêu một nơi nào đó, chẳng phải vì nơi ấy có những thứ cao sang. Và tôi yêu Liên Việt Post Bank từ những điều đơn giản nhất .Tôi nhớ về những lần bán hàng qua điện thoại, nhớ câu nói quen thuộc mỗi khi khách hàng nhấc máy “Dạ em chào anh/ chị, em là Thuận gọi đến từ ngân hàng Bưu điện Liên Việt chi nhánh Quảng Nam”. Hay nhớ về “ một chiếc bụng đói meo” vì nán lại để hỗ trợ giải ngân cho khách hàng vào lúc tối muộn - với tôi, khách hàng là tất cả!

Tôi nhớ những mẫu giấy nhỏ ghi ba điều hướng tâm của Liên Việt Post Bank dán trước bàn làm việc, để mỗi ngày tôi luôn thấy và thấy để biết mình-phải-làm-gì.

Không có con người, dự án vô ích

Không có khách hàng, ngân hàng vô ích

Không có Tâm- Tín- Tài-Tầm

Ngân hàng Bưu điện Liên Việt vô ích”

Sẽ chẳng bao giờ tôi quên được cuộc hành trình đi thẩm định tại đơn vị Tây Giang, một huyện miền núi cách xa trung tâm tôi sống hơn 200km. Tây Giang chào đón tôi bằng một trận say xe mệt lả. Một bên là vực thẳm, một bên là đồi núi, đường tôi đi cứ thế uốn lượn dài tít tắp. 

Xã Gary, xã Axan là những xã vùng cao của Tây Giang, bước sang chớm đông, cái lạnh phả vào không gian như muốn cứa vào da thịt, nhưng ý nghĩ “khách hàng đang đợi mình và cần mình giúp” nên cứ thế mà đi, dù dưới chân là đá sỏi lởm chởm, là đường nhấp nhô, là sình đất sét dính đầy giày. Tôi nhớ những ánh mắt trong veo của các em bé vùng cao nhìn tôi. Những gương mặt dính đầy bụi đất nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp trong trẻo, hồn nhiên và đáng yêu vô cùng.

Những chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp của tôi - gắn liền với “Eo Vi”- cái tên vui mà tôi dành cho Ngân hàng Bưu điện Liên Việt bằng một tình cảm trìu mến. Tôi nhớ những lần cháy hết mình cùng các em nhỏ trong đêm hội trăng rằm. Là những tiết mục văn nghệ sôi động, là những chiến thiện nguyện giúp đỡ bà con nơi vùng bão lũ.

Tôi nhớ về Ngân hàng Bưu điện Liên Việt đâu chỉ những kỷ niệm đẹp. Cuộc hành trình ấy còn có cả sự vấp ngã và những giọt nước mắt. Những lần tra CIC cho khách hàng đầu tay, bao tâm huyết, tận tình nhưng rồi tôi như sững người khi khách hàng không lên được hồ sơ vì nợ xấu. Cảm giác vừa giận vừa thương. Giận vì mình đã hỏi kỹ thông tin nhưng vẫn chưa thành thật với mình, thương vì giải pháp tài chính không hỗ trợ được khi họ cần. Tôi nhớ về những lần sai sót, làm hồ sơ chưa vững, những nghi ngờ, nhớ về những giọt nước mắt khi áp lực công việc đè nặng. Nhớ những đêm trằn trọc không ngủ, nằm suy nghĩ làm sao để tìm khách hàng, chốt sale hiệu quả, làm sao để hoàn thành kế hoạch được giao. Nhưng tôi thầm cảm ơn những giây phút ấy, để tôi nhận ra rằng không có con đường nào rải đầy hoa hồng, đường đi càng chông gai thử thách thì vinh quang càng đáng tự hào.

Phải chăng tuổi thanh xuân có nhau mà trở nên rực rỡ lạ thường? Được đi với nhau một quãng đường đã là hạnh phúc. Hãy nghĩ về những kỉ niệm đẹp đẽ nhất đã từng xuất hiện, tô điểm thêm cho cuộc đời chúng ta. Và Ngân hàng Bưu điện Liên Việt là một phần thanh xuân như thế. Tôi yêu sắc hoa Sưa, loài hoa nở vào tháng ba - những cánh hoa vàng ươm như món quà sinh nhật thật đặc biệt dành tặng Ngân hàng Bưu điện Liên Việt.

Có người nói với tôi rằng, thứ dày vò ta nhất đó chính là kỉ niệm. Nhưng với tôi, kỉ niệm là mỗi khi nhớ về môi lại mấp máy và mỉm cười. Để rồi chợt nhận ra, những năm tháng đó, tôi lượm lặt từng mảnh nhỏ để ghép vào bức tranh tình yêu Liên Việt Post Bank muôn màu. 

NGUYỄN VĂN THUẬN

Theo Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ
    Bài cùng chuyên mục