(Banker.vn) - Mỗi ngày, khi đặt mình xuống chiếc giường ấm, tôi thầm biết ơn công việc của mình. Nhắm mắt lại, mong chờ mặt trời lên, để tiếp tục được sống, được làm việc, nơi này.

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Trần Bích Phượng, công tác tại Ngân hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam (Vietcombank) Chi nhánh Đồng Nai.

20 năm, 30 năm

Hai cột mốc của Vietcombank Đồng Nai, tôi đều có mặt ở đó.

Từng ngày, từng ngày. Tôi đã ở đây, trong suốt 12 năm.

----------

Trong sự ngỡ ngàng của chính mính, một chặng đường dài. Tôi tự hỏi, điều gì đã giữ chân tôi?

Quay lại điểm xuất phát, ngày ấy, tôi bắt đầu công việc này bằng một sự non nớt, mơ hồ.

Lần đầu đặt chân đến Vietcombank Đồng Nai, với cương vị là một khách hàng, tôi chưa từng nghĩ, mình thuộc về nơi này. Như một cái duyên, chẳng bao lâu sau đó, tôi đã quay trở lại, với cương vị là một nhân viên.

Bằng những ngây thơ vụng về của một cô sinh viên mới ra trường, tôi liên tục gặp phải "sự cố". Bằng viễn tưởng màu hồng về một công việc "trong mơ" giống những đứa bạn cùng trang lứa, tôi nản lòng thất vọng .

----------

Rồi, tôi gặp những người đồng nghiệp.

Như những số mệnh tình cờ va vào nhau, chúng tôi cùng làm, cùng chơi, cùng vui, cùng buồn, cùng chung một chí hướng. Nếu có ai đó hỏi rằng, tôi dành nhiều thời gian trong ngày cho ai nhất, thì câu trả lời, có lẽ là đồng nghiệp. Hơn tám tiếng ngồi cạnh mỗi ngày, chỉ cần nhìn vào mắt nhau đã hiểu muốn nói gì. Đôi khi, chỉ là những cái nắm tay xiết chặt, hay đơn giản chỉ là một tin nhắn "ngày mai rồi sẽ tốt hơn".

Ừ, có thể chỉ cần đơn giản vậy, đã níu chân tôi, đến tận bây giờ.

----------

Rồi, tôi gặp rất nhiều người.

Thỉnh thoảng gặp lại mấy đứa bạn cũ, tôi hay được hỏi mấy câu kiểu như "làm hoài một việc có chán không?" Và, đôi khi chính tôi cũng hay tự hỏi "liệu mình có đang cũ đi với công việc này, vị trí này, suốt ngần ấy thời gian?"

Là một người có chỉ số EQ cao, tôi coi trọng cảm xúc. Nhờ có cảm xúc, tôi thấy mình mới hơn mỗi ngày. Và, công việc hiện tại, đem lại cho tôi điều đó.

Mỗi ngày, giữa những ồn ào lao xao, tôi nghe anh kể về quá khứ với nỗi đau in hằn, tôi nghe em nói về những vất vả mưu sinh. Đôi khi, lắng nghe đã là một sự đồng cảm. Suốt ngần ấy thời gian, tôi đã ngồi ở đây, lắng nghe và thấu hiểu.

Ừ, có thể chỉ cần đơn giản vậy, đã níu chân tôi, đến tận bây giờ.

-----------

Khi tôi đặt bút viết những dòng này, trời đã về đêm. Dưới màn đêm tĩnh lặng, những tâm sự và cảm xúc đều là thật lòng. Mỗi ngày, khi đặt mình xuống chiếc giường ấm, tôi thầm biết ơn công việc của mình. Nhắm mắt lại, mong chờ mặt trời lên, để tiếp tục được sống, được làm việc, nơi này. 

TRẦN BÍCH PHƯỢNG

Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ