(Banker.vn) - Ngân hàng - một môi trường có tranh đấu, có đố kỵ, có yêu thương, có chân thành, đủ mùi vị, đủ màu sắc. Một môi trường đáng để trải nghiệm và học hỏi, nếu bạn thấy mình cũng như tôi, hãy thử, nơi đây sẽ không làm bạn thất vọng, bạn sẽ có những trải nghiệm đầu đời đáng giá.

Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Trần Phương Thị Bảo Trân, công tác tại Bộ phận Contact Center - Ngân hàng Shinhan Việt Nam.

"Ngân hàng Shinhan Việt Nam, Em là Trân, Em có thể hỗ trợ gì cho anh chị ạ!".

Đây, câu nói quen thuộc mỗi khi khách hàng nhận cuộc gọi hỗ trợ từ tổng đài Ngân hàng Shinhan Việt Nam. Đây, cũng là tôi, là câu nói quen thuộc ăn sâu vào tiềm thức công việc của tôi mỗi ngày.

Chào tôi! - Cô nhân viên tổng đài ngân hàng.

Tôi là ai?

Ngày 20/9/2019, cô tân sinh viên cử nhân Luật đưa mắt nhìn dòng chữ "Bằng tốt nghiệp Đại học" mà lòng đầy mông lung về con đường tương lai phía trước.

Tôi, một cô gái chọn sai ngành học. Vốn là một cô gái dân tỉnh, bị kiến thức phổ thông thổi phồng lên những ngành nghề đại học hoa mĩ và thế tôi theo học. Một quyết định ngây thơ trong quá khứ vẽ nên một cô nhân viên ngân hàng ngày hôm nay.

Tôi làm gì?

"TỔNG ĐÀI" - Google cho ta 43.300.00 kết quả trong 0,48 giây về khái niệm định nghĩa tổng đài, nôm na đơn giản để ai cũng có thể hình dung: Tổng đài - là bộ phận dịch vụ chăm sóc khách hàng qua cuộc gọi. Vâng, và tôi, là một cô nhân viên tổng đài thuộc bộ phận Contact Center - Ngân hàng Shinhan Việt Nam.

Ngày 13/1/2020 - Tôi chính thức bước chân vào Shinhan sau hai vòng phỏng vấn tuyển dụng. Hành trình trải nghiệm làm một cô nhân viên chăm sóc khách hàng của tôi bắt đầu!.

Công việc ổn chứ? - Có gì vui?

Nhớ như in những ngày đầu tiên, tôi lắng lo cùng cực, bởi ban đầu tôi đặt bút chọn công việc này đơn giản chỉ vì "không yêu cầu kinh nghiệm". Ngày đầu còn lạ lẫm, sợ chứ, sợ lắm, tôi luôn tự hỏi với bản thân:"Có ổn không đây? Có làm được chứ?”.

Thật sự, không ổn thật! Sau hơn 2 tuần học việc, tôi không hợp lòng quản lí, thế là tôi bị tách biệt. Ngày đó, tôi dành cả kỳ nghỉ Tết để chất vấn bản thân và đưa ra quyết định. Cuối cùng, tôi nộp đơn nghỉ việc sau gần hai tháng thử việc. May mắn, tôi được giữ lại và được chuyển bộ phận - rời xa những ánh mắt kì thị kia - Giờ nghĩ lại tôi rất cảm ơn chị Sếp đã cho tôi một lời đề nghị tuyệt vời. Đó như một bàn tay cưu mang tôi trong chuỗi ngày nơm nớp lo sợ nghề nghiệp trong cái mùa Covid khủng hoảng.

Thấm thoát cũng hơn một năm tôi gắn bó với tiếng chuông điện thoại "Reng...reng...reng". Với tôi, cố gắng hoàn thành tốt nhất phần việc của mình mỗi ngày, trau dồi những phần thiếu sót của bản thân thế là vui, niềm vui công việc với tôi khá đơn giản nhỉ?! Nhìn lại khoảng thời gian ở Contact Center, tôi thấy trân quý công việc này.

- Tôi quý vì tôi có những người đồng nghiệp tử tế. Mỗi người một vẻ, một tính cách nhưng chung quy lại chúng tôi cùng nhau tạo nên màu sắc của một Shinhan Contact Center. Không phô trương, không hời hợt, chúng tôi tử tế với nhau ở cái mức gọi là vừa đủ để tôi cảm nhận tôi được đón chào và tôi là một tế bào trong cộng đồng Shinhan này! “Hãy vui lên!" đồng nghiệp chúng tôi động viên nhau bằng câu nói này.

Một hôm đi làm tâm trạng không tốt, nhớ đến câu nói, cười một cái, tâm trạng ổn hơn phần nào. Thế đấy! Tình đồng nghiệp giản đơn nhưng ấm áp mà tôi có được.

- Tôi quý vì tôi thấy mình được sẻ chia và thấu hiểu từ những anh chị đi trước nơi đây. Công việc mà, ở đâu cũng có một cái khó riêng. "Chăm sóc khách hàng" cái nghề dịch vụ chiều lòng người khác thì dù ít dù nhiều không thể tránh khỏi những bốc đồng, ướt át. Vui có, buồn có, cười có, khóc cũng có.

Ví mỗi ngày đi làm là một bức tranh màu sắc thì chắc hẳn bức tranh của tôi phong phú và sặc sỡ lắm! Và phía sau bức tranh của tôi là những lời nhắc nhở, chia sẻ lúc nghiêm khắc, lúc mềm mỏng từ những người dẫn đường chân thành - người tôi hay gọi thân mật là "Síp" thay vì "Sếp" bằng cái giọng miền tây trẻ con của mình.

- Tôi quý vì tôi yêu những buổi ăn vội vàng cho kịp vào ca của mọi người, những cái chạy vội vã để kịp scan tay chấm công, những cái thở dài, mấy câu nói bậy vui đùa trong những ngày “call” nhiều không xuể, thêm cả cái rộn ràng của mọi người khi nghe tiếng chuông điện thoại 'Ting...'Ting - ngày lương về…

Vậy đấy, những điều nhỏ bé ấy hiện là một phần trong con người tôi, là cuộc sống của tôi hiện tại. Nơi đây, tôi trong mắt mọi người như một đứa em út vậy, cô bé nhỏ nhắn mỗi ngày xuất hiện với những đôi tất màu sắc sặc sỡ, trông trẻ con vô cùng!

Tạm kết

Ngân hàng - một môi trường có tranh đấu, có đố kỵ, có yêu thương, có chân thành, đủ mùi vị, đủ màu sắc. Một môi trường đáng để trải nghiệm và học hỏi, nếu bạn thấy mình cũng như tôi, hãy thử, nơi đây sẽ không làm bạn thất vọng, bạn sẽ có những trải nghiệm đầu đời đáng giá.

Tôi với Shinhan, cũng một năm hai tháng rồi.

Đây là những gì tôi đã qua, viết lại để thấy tôi ở hiện tại và là một món quà kỉ niệm cho tôi của tương lai sau này. Câu chuyện tương lai không dám hứa hẹn nhưng với tôi bây giờ, với thời gian tôi dành cho Shinhan, nó đủ thấm thiết để sau này dù không còn gắn kết với nhau nữa nhưng nó đủ xứng đáng để tôi nở một nụ cười trên môi...

Gác bút!

Sài gòn 10/4/2021 -11:20:00 - Một buổi sớm đầu hạ, trời nắng đẹp.

TRẦN PHƯƠNG THỊ BẢO TRÂN 

Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ