(Banker.vn) BACABANK không chỉ là nơi chúng ta nhận được đồng lương mỗi cuối tháng, những đồng tiền thưởng mỗi dịp, là nơi đem đến cơ hội phát triển bản thân mà hơn hết đó là nơi vui buồn mỗi ngày có nhau, là nơi hoàn thiện bản thân mỗi ngày tốt hơn. Hay dân dã như cách chúng ta vẫn thường nói với nhau Bắc Á là nhà.

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Hồ Thị Lương, công tác tại Ngân hàng TMCP Bắc Á (BAC A BANK).

Thư gửi người yêu cũ!

Hà Nội những ngày này mọi thứ thật đẹp, ngoại trừ thời tiết. Đã gần hai tuần rồi mình chưa được chạm vào một cọng nắng nào luôn đó cậu. Thực sự thèm lắm rồi một giọt nắng, mỏng thôi cũng được như ngày đầu tiên mình và cậu gặp nhau, như cái cách chưa có sự cho phép mà cậu đã chạy thẳng vào tim mình, như cách cậu chẳng cho mình chút thời gian chuẩn bị nào cậu đã thành một phần trong cuộc đời mình vậy.

 Cậu thương mến,

Để mình kể chuyện này cho cậu nghe nha. Hôm qua, mình mang cái máy tính đi sửa bàn phím mà chủ tiệm người ta bảo là thôi đừng sửa nữa em ơi, con máy này cổ lỗ sĩ lắm lắm rồi, mua mới mà gõ cho sướng tay. Thật ra, không phải mình không có tiền để mua máy khác đâu. Chỉ có điều, mình đã dành những đồng tiền lương của những năm tháng đầu tiên đồng hành cùng cậu để mua nó. Thỉnh thoảng, cũng giận dỗi nhau đôi chút nhưng chưa từng phản bội. Mình thật sự không nỡ chia tay nó một chút nào.

Chuyện đó có gì đâu mà kể nhờ. Nhưng có một chuyện lạ lùng đã xảy ra, cậu biết là gì không? Mình chưa khai họ tên quê quán là gì mà anh chủ quán gọi mặt chỉ tên trúng phóc luôn: LƯƠNG BẮC Á. Thần kỳ chưa! Nhìn cái note nhỏ nhỏ xinh xinh được dán lên mặt máy khiến bản thân lúc đó cảm thấy mình như ngôi sao mới nổi hay sao á. Đang lâng lâng thì như đoán được nên anh chủ bảo: bảng tên của em vẫn ở trên áo đấy. Chuyện tình ngắn ngủi 3 giây làm ngôi sao là vậy đó, buồn ghê.

Lúc đó mình mới ngớ người nhận ra một điều mà trước nay chưa từng để ý, hóa ra định danh của mình chính là như thế: Lương Bắc Á. Là mình với cậu song hành cùng nhau. Còn nhớ, ngày bé ở quê mọi người thường gắn tên của con cái với tên của cha mẹ để phân biệt con cái nhà nào với nhà nào. Mà khổ cái cái tên mình nó dài lại khó phát âm thế là mình cứ nói trượt hoài ra là “Lươn” mỗi khi ai đó hỏi tên. Rồi thế đã xong đâu, Cha mình tên là Trường, mình cũng giấu nhẹm luôn âm “G” thế là thành  “Trườn” luôn. Vậy là thay bằng cái tên “Lương Trường” chính thống như chúng bạn cái tên “Lươn Trườn” đi theo mình hết những năm tháng ấu thơ mà thỉnh thoảng gặp nhau lũ bạn vẫn lấy cái biệt danh đó để chọc mình.

Và giờ thì mình có thêm một định danh là Lương Bắc Á. Đột nhiên nghĩ cái tên định danh ấy chắc hẳn không phải chỉ của riêng mình mà có lẽ hơn hai nghìn bacaers chúng mình đều mang chung một người bạn là cậu như thế được lưu đâu đó trong số điện thoại của khách hàng, đối tác với cái đuôi BACABANK – bacaer.

BACABANK -  vì con người, lấy khách hàng làm trung tâm và phát triển bền vững vì cộng đồng.

Bacaers - công dân Bắc Á, luôn nỗ lực cải tiến không ngừng vì hạnh phúc đích thực của chính mình, của khách hàng và xã hội.

Bacaers – công dân Bắc Á, cái gì có thể không biết nhưng chắc chắn đều thấm nhuần triết lý kinh doanh của chị Hương, người thuyền trưởng của chúng ta, đại boss của chúng ta. Người được gắn đằng trước với những danh từ cứng cáp như Chủ tịch Hội đồng quản trị, Tổng Giám đốc nhưng chúng mình cứ luôn gọi bằng danh từ thân thương là Chị thôi. Người chị cả không chỉ truyền cảm hứng trong công việc mà còn chia sẻ với chúng ta về cuộc sống, nhân sinh quan và làm người. Người đã nói với chúng ta rằng, muốn vươn xa rộng được thì cái Tâm phải sáng, càng vươn được xa rộng thì càng phải tôi luyện, gìn giữ Tâm trong sáng.

 Trên mọi ngả đường đi, lối chọn người chị cả “lấy hạnh phúc đích thực làm ánh sáng nhân văn dẫn lối chỉ đường” với cái tâm trong sáng kiên định. Với người khác có thể đó là duyên phận. Nhưng duyên không bao giờ tự nhiên mà tìm đến ta. Duyên. Nghiệp. Số phận. Tất cả đều là kết quả của hành trình mà ta muốn đi, mà ta hướng đến. Và thật may mắn trên hành trình ấy chúng mình được gặp chị, được đồng hành cùng chị, cùng nhau kiến tạo nên giá trị cốt lõi “vì con người”.

BACABANK không chỉ là nơi chúng ta nhận được đồng lương mỗi cuối tháng, những đồng tiền thưởng mỗi dịp, là cơ hội phát triển bản thân mà hơn hết đó là nơi vui buồn mỗi ngày có nhau, là nơi hoàn thiện bản thân mỗi ngày tốt hơn. Hay dân dã như cách chúng ta vẫn thường nói với nhau Bắc Á là nhà.

Nói vậy, không phải chưa từng có lúc tủi thân, chưa từng buồn, không phải chưa từng rơi nước mắt và cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay. Thật đấy! Những ngày đi sớm về muộn, những chuyện không tên, vân vân và mây mây tỷ tỷ thứ không thể đặt tên kể hết, có lúc gần như kiệt sức muốn buông. Mình tin rằng đó không phải là câu chuyện của riêng ai, chỉ cần bỏ chút thời gian loanh quanh vào vài trang mạng, fanpage thì đâu đâu cũng rất dễ dàng nhận thấy những chiến hữu cùng tuyến với ta nhiều vô kể với 1001 lý do và cái nào cũng đều hợp lý hết.

Nhưng rồi ta chợt nhận ra công việc nào cũng thế, ngành nghề nào cũng vậy. Thay vì than vãn nếu thực sự thấy không phù hợp thì cứ chia tay thôi, điều đó cũng hết sức bình thường. Thay vì than vãn thì tạm dừng lại một chút tự hỏi với chính bản thân liệu mình nên làm như thế nào để cho công việc hiện tại tốt hơn. Thay bằng chờ đợi sự hoàn hảo từ bên ngoài, tự bản thân hoàn thiện mình trước, khiến cho bản thân ngày hôm nay tốt hơn ngày hôm qua một chút.

Vậy đó, sau tất cả, mình vẫn đang ở đây!

Cậu à,

Cảm ơn cậu đã luôn bao dung cho những tháng năm tuổi trẻ tùy hứng của mình, cảm ơn cậu đã luôn bảo vệ, luôn đồng hành cùng mình trên mỗi hành trình tự hoàn thiện bản thân. Cảm ơn những khách hàng chuyên nghiệp đã rèn giũa chúng ta ngày càng chuyên nghiệp hơn, cảm ơn những khách hàng dễ thương đã sưởi ấm chúng ta vào những ngày đông buốt giá. Cảm ơn những biến cố, vấp ngã, mất mát hay đau thương đã khiến cho chúng ta học được cách hoàn thiện bản thân mình hơn, tiến gần về với mình hơn và giúp ta nhận ra những giá trị quý giá đối với cuộc đời của chính chúng ta.

Cậu biết không,

Người ta thường nói rằng, tình yêu tuổi 18 là đẹp nhất, trong veo chưa từng được chưa từng mất nên rất mãnh liệt, không toan tính. Càng trưởng thành càng sợ mất mát, đau thương tình yêu trong chúng ta sẽ ngày càng phai nhạt dần đi, sẽ trở nên dè chừng hơn, cẩn trọng hơn. Mình thì cho rằng, mỗi giai đoạn có thể cách thức sẽ khác nhau một xíu, nhưng chỉ cần là đúng người thì lúc nào cũng đều mãnh liệt. Thậm chí, càng về sau không chỉ có yêu mà có thương có tình có nghĩa.

Như cách mình yêu cậu bây giờ vậy.

Rất nhiều hồi ức theo tháng năm rồi sẽ phai nhạt dần, có những hồi ức thực sự đã theo mây gió bay về trời. Nhưng có một điều, mình biết chắc chắn sẽ ngày càng đậm sâu hơn qua mỗi ngày:

 forever with time – forever with love BACABANK.

HỒ THỊ LƯƠNG

Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ
    Bài cùng chuyên mục