Trong đời ai cũng có một chị “Trưởng phòng”

(Banker.vn) Chị “sếp” là cái tên thân mật mà cả đám hay gọi chị. Dù chị chỉ là “sếp” của mấy đứa loi choi trạc tuổi nhau, trong team chỉ có 1 người là lớn hơn tuổi chị. Nhưng vẫn gọi chị bằng cái tên xưng hô nghe có vẻ hơi cứng so với độ tuổi mà chị đang có. Thấm thoát ấy thế mà cũng đã hơn 1 năm gắn bó cùng nhau...

Bài dự thi "Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Nguyễn Thị Ngọc Hồng, Ngân hàng TMCP Quốc tế (VIB).

Xuất thân từ một đứa trái ngành, nhớ lần đầu đi phỏng vấn. Cả đêm hồi hộp nhắn tin cho chị “chị ơi, nhìn hình em apply trên CV thế thôi chứ ở ngoài đời em không được thế đâu ạ “vì trong đầu cứ nghĩ làm Bank sẽ phải có ngoại hình thật ưu tú. Lúc sau chị trả lời “chị cần người làm việc chứ có cần người mẫu đâu em, mai lên phỏng vấn nhé!”.

Thở phào một cái nhẹ nhõm, vì phần trăm cơ hội mình được nhận cũng sẽ khá cao. Mà tâm lý, ai lần đầu đi phỏng vấn hay là apply một công việc mới đều rất tò mò về người sẽ tiếp quản mình. Lọ mọ lên Zalo nhấn số chị tìm, xuất hiện trước mắt mình là một người con gái trông còn khá trẻ trung, pha một chút vui nhộn với tấm ảnh avatar là chị mang một chiếc kính tròn xoe. Cứ nghĩ trong đầu là “à, chị này chắc cũng dễ chịu lắm” ấy thế mà…

Ngày đầu gặp chị phỏng vấn, mặt chị căng thẳng khiến mình cũng sợ. Cứ sợ trả lời một câu nào đấy không ổn là tạch ngay. Vì sau bao ngày nghỉ từ công việc cũ mình cần một công việc mới để có thể gắn bó hơn. Chị ngồi đấy nghiêm nghị nghe mình nói. Thế chẳng nhẽ hóa ra những gì mình nhìn thấy được từ avatar của chị là sai sao? Sau cuộc phỏng vấn, mình lại ra về trong tâm trạng thấp thỏm lo âu. 

Ấy thế mà mình đã được nhận!

Tận tâm, nhiệt huyết, nghiêm túc là những gì chị đang có trong giờ làm việc của chị. Nhiều khi thấy chị khó quá, mình cũng ngại đến gần. Vì cứ tiếp xúc là lại bị chị la. Cho đến khoảng thời gian cận Tết, mình nhận được báo cáo kết quả kinh doanh, thật sự con số khiến mình bất ngờ.Những ngày đầu mình đi làm, chị tận tình hướng dẫn, training, các quy trình - quy định cụ thể. Cố gắng tiếp thu và học theo chị nhiều, chẳng hiểu sao mình vẫn bị quát mắng mỗi ngày. Nên những ngày đi làm mình đều rất áp lực, cứ nghe chị mắng xong mình lại bảo các đồng nghiệp rằng “chị này sinh năm bao nhiêu mà khó tính thế”. Tận hơn 6 tháng làm việc cùng mới biết chị sinh năm 92, chỉ hơn mình có 2 tuổi. Vẻ ngoài của chị còn trẻ, nhưng cách làm việc của chị lại không trẻ như tuổi đời chị đang có. 

Những gì chị đã làm với mình trong suốt quá trình mình làm việc tại đây đã mang đến một kết quả tốt. Sau đó cả team mình có một chuyến đi chơi, mới biết thật ra chị vẫn còn đang cô đơn. Có lẽ do tình yêu với công việc của chị lớn hơn tình yêu của cá nhân nên mãi chị vẫn chưa tìm được người hợp ý với mình. Gần 1 năm gắn bó, mình hiểu chị nhiều hơn. Không còn thấy bực dọc mỗi khi chị la mắng nữa, mà có hôm nào cả team không nghe tiếng mắng của chị, lại thấy buồn. Vậy là mỗi người một câu, trêu cho chị mắng.

Hơn một năm cả team đi cùng với chị, thật cảm ơn chị vì đã có lúc nghiêm nghị để vực dậy cả team và cũng có lúc chị lại là niềm vui để tụi em phấn đấu!

Sài Gòn, những ngày nắng nóng đổ lửa…

NGUYỄN THỊ NGỌC HỒNG 

Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ