(Banker.vn) Với kinh nghiệm xử lý hồ sơ, Ngọc Trâm rất nhanh tick vào các vấn đề của bộ hồ sơ này, áp mức định giá như vậy là hơi cao, hơn nữa nguồn trả nợ của khách hàng từ doanh thu kinh doanh cần thêm các chứng từ chứng minh...

Truyện ngắn dự thi "Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Trần Quốc Vượng công tác tại Ngân hàng TMCP Đông Nam Á (SeABank), Khối Tài chính và Kế hoạch.

“Alo, em tan rồi, anh qua đón em nhé!”

“OK, chờ anh vài phút nhé”.

Ngọc Trâm đóng máy, hôm nay cô quyết định nghỉ sớm hơn mọi ngày, kim đồng hồ chỉ gần 7h tối, đơn giản hôm nay là cuối tuần, cô muốn tự thưởng cho mình những giây phút thảnh thơi bên Tuấn sau 1 tuần ngập trong đống hồ sơ chứng từ.

Đứng đợi Tuấn dưới trụ sở ngân hàng, từng cơn gió mát lành thổi bay làn tóc, Ngọc Trâm nở nụ cười. Nhanh thật, vậy là Trâm và Tuấn đã là một đôi được 6 tháng, hình ảnh ngày đầu gặp Tuấn ùa về ….

“Ngọc Trâm, em giải quyết hồ sơ này này nhé”.

Cầm tập hồ sơ tín dụng từ chị Trưởng phòng, Trâm nhìn lướt mục đích vay vốn, tài sản đảm bảo và dừng mắt lại trước tên cán bộ thực hiện khoản vay: Nguyễn Anh Tuấn. Mặt cô hơi nhăn lại.

Với kinh nghiệm xử lý hồ sơ, Ngọc Trâm rất nhanh tick vào các vấn đề của bộ hồ sơ này, áp mức định giá như vậy là hơi cao, hơn nữa nguồn trả nợ của khách hàng từ doanh thu kinh doanh cần thêm các chứng từ chứng minh. Tổng quan thì tờ trình tín dụng và hồ sơ khách hàng được làm khá cẩn thận, nhưng Trâm vẫn chỉ ra vài điểm cần hoàn thiện của bộ hồ sơ.

Buổi chiều, tiếng chuông điện thoại bàn reo lên, tiếng đầu dây bên kia là một giọng nam tiếng rất vang: “Em chào chị, em là cán bộ tín dụng Nguyễn Anh Tuấn ở Chi nhánh X, em được biết chị đang giải quyết hồ sơ của em. Chiều em lên phiền chị chút nhé”. “Vâng, đầu giờ chiều anh qua, em ngồi vị trí chếch bên trái chị Phương trưởng phòng”..

Theo phép lịch sự, ngôn từ trao đổi luôn xưng em đối với người đối diện. Một cảm giác gì đó rất quen kiểu mơ hồ khi nghe giọng nói của Tuấn. Kiểu chất giọng ấy khiến Trâm tự dưng nhớ lại quá khứ, nhất là khi Tuấn xuất hiện buổi chiều.

“Tuấn lên rồi đấy à, dạo này có kèo gì vui rủ chị em tôi đi cùng nhé”..

Tiếng anh chị em lao xao khiến Trâm cũng tò mò nhìn lại. Vì Trâm mới ra nhập phòng nên thật sự cô chưa biết nhiều người lắm. Như thế có nghĩa Tuấn là “khách quen” của phòng và việc chị trưởng phòng đưa hồ sơ này cho Trâm có thể là “một phép thử nghiệp vụ”? 

Tuấn xuất hiện trước Trâm bằng bộ cánh chỉn chu, áo sơmi trắng, đầu tóc gọn gàng và vẻ ngoài điển trai với nụ cười tỏa sáng bằng hàm răng đều tăm tắp. Có lẽ đối với bất cứ cô gái nào cũng dễ dàng “rung rinh” trước nụ cười này, nhưng Trâm nghiêm túc đến lạ, Trâm mời Tuấn ngồi xuống để trao đổi:

“Anh hoàn thiện các danh mục mà Trâm tick ở đây nhé. Trâm đã ghi rõ ý kiến của Trâm rồi. Anh về thêm các chứng từ, có gì phản hồi sớm cho Trâm”.

Mặt Tuấn hơi nghệt, có lẽ đó là sự bất ngờ

**********************************************************************************

“Trâm có vẻ nghiêm túc quá chị nhỉ”.

Tuấn gặp chị Phương hỏi khi gần 2 lần bị Trâm cho đi đi lại lại giữa chi nhánh và hội sở để giải quyết các thủ tục.

Chị Phương trưởng phòng khẽ mỉm cười: “Trâm nó rất cứng tay. Chị phải dùng đủ các kiểu mới kéo nó về Bank mình đấy. Em phải cố lên”.

Chị Phương nháy mắt đầy ẩn ý, Tuấn lại cầm hồ sơ đi về.

Buổi tối, Tuấn về nhà nấu cơm ăn rồi lên giường nghe nhạc. Khuôn mặt Ngọc Trâm cứ lẩn quất trong tâm trí. Trước nay các hồ sơ của Tuấn thường làm rất nhanh. Nhưng lần này lại bị ách lại. Những lỗi của Trâm chỉ ra đúng là rất cơ bản, cũng một phần đây là khách quen nên Tuấn “cả nể” để khách “nợ chứng từ” nhưng Trâm lại không đồng ý. Nếu Trâm không đồng ý, hồ sơ tín dụng của Tuấn chắc chắn không thể lên “trên” để được phê duyệt.

Vấn đề ở chỗ, Tuấn thấy ngay từ đầu, Trâm có vẻ rất “khó tính”, nói chuyện với Tuấn không có bất cứ một nụ cười nào, mặc dù Tuấn đã nhiều lần “sử dụng” các “kỹ năng” của một “sát thủ tình trường”. Trước nay Tuấn rất tự tin vẻ bề ngoài cùng khả năng giao tiếp của mình, nhưng đây là lần đầu tiên Tuấn cảm thấy bất lực trước việc cần giao tiếp với một cô gái, dù trong công việc hay cuộc sống chưa bao giờ Tuấn có cảm giác này.

Nhấc máy điện thoại, Tuấn bấm máy gọi cho Trâm:

“Trâm à, Tuấn xin lỗi đã gọi giờ này. Nếu có thể chiều mai khoảng 6h tối Tuấn lên hội sở trao đổi với Trâm về hồ sơ tín dụng”.

“Cũng được, giờ đó Trâm cũng sẽ ngớt việc”.

Tự dưng Tuấn cảm thấy có gì đó vui vui. Gọi giờ này Trâm nghe máy tức là đang rảnh. Mà rảnh có nghĩa là khả năng Trâm chưa có người yêu. Và cái giờ Tuấn hẹn lên hội sở cũng cho thấy Trâm một là yêu công việc, hai là khả năng cũng chưa có người yêu vì chả có cô gái nào có người yêu mà giờ đó lại dành cho công việc phát sinh cả”. Tuấn tự dưng muốn huyễn hoặc mình vu vơ trước khi chìm vào giấc ngủ.

***********************************************************************************

“Ngọc Trâm ơi, hồ sơ của Tuấn em làm chưa xong hả, có vấn đề gì không”, giọng Chị Phương hỏi nhẹ giữa giờ

“Dạ, em tick những điều cần bổ sung cho Tuấn và trao đổi rồi chị à”

“Trâm, chị bảo này. Hồ sơ Tuấn trình là chỗ khách quen của sếp bên mình nên em hỗ trợ Tuấn hoàn thiện nhanh nhé. Tuấn cũng là một cán bộ có kinh nghiệm rồi em”.

Trâm vâng rồi đi về phía bàn làm việc của mình, tâm trí của cô gần mấy ngày nay cũng có chút “vướng bận” về Tuấn.

Khi lần đầu tiên gặp Tuấn, cùng với giọng nói và điệu cười, Trâm giật mình sao giống anh đến lạ. Anh – mối tình đầu cũng là người đến giờ duy nhất khiến Trâm chưa mở trái tim với bất kỳ ai, đã cùng gia đình đi vào Nam. Trước khi đi, anh bảo Trâm đi cùng, thời bây giờ xe cộ sẵn, em ít nữa thích về thăm bố mẹ chỉ mất hơn tiếng đi máy bay thôi.

Nhưng Trâm lắc đầu, nếu yêu cô, sao anh không chọn ở lại? Trâm chứng kiến chị họ lấy chồng xa, khi bố mẹ ốm cũng khó về. Trâm sợ phải xa bố mẹ, cũng có thể tình yêu Trâm dành cho anh chưa đủ lớn.

Có lẽ giữa tình yêu và chữ hiếu, Trâm đã dùng bản lĩnh để lựa chọn.

Mấy năm nay, Trâm chọn cách ngắt liên lạc với anh: Cô cực đoan tới mức thay đổi số điện thoại và thay chỗ làm. Cô nghĩ nếu cả hai không đủ “bản lĩnh” để vì tình yêu thì cũng không nên dùng dằng làm mất thời gian của nhau. Cô tôn trọng anh vì cô hiểu anh cũng giống cô, đều yêu gia đình và không ai muốn rời xa gia đình cả. Tình yêu và gia đình cũng không nên đưa lên bàn cân. Nếu không có duyên thì dừng lại, ngay cả chữ “làm bạn” cô thấy cũng không hợp lý: Bởi nếu hai người còn tình cảm thì làm sao là bạn được nếu cứ hàng ngày vẫn nhìn thấy nhau.

Hôm đó, gặp Tuấn, kiểu cười và giọng nói sao giống anh quá, điều ấy tự dưng làm cô khó chịu.

************************************************************************************

6h tối, đúng lịch, Tuấn xuất hiện với bộ quần áo tươm tất như thường lệ, vẫn nụ cười “ngoại giao” Tuấn cất tiếng trước:

“Tuấn gửi Trâm hoàn thiện các chứng từ Trâm yêu cầu. Khách hàng này là chỗ quen và cũng may là quý nên chú ấy rất thông cảm”.

“Nếu khách hàng vay minh bạch thì các chứng từ này họ luôn sẵn có. Lỗi là mình không liệt kê trước khi tư vấn cho họ vay để họ chuẩn bị,…”

Nụ cười trên môi Tuấn vụt tắt, mất bao công hoàn tất hồ sơ mà “nó” chả cho 1 câu động viên, lại nói như kiểu bóc mẽ dạy đời. Tuấn im lặng cho đến lúc Trâm cất tiếng:

“Hồ sơ xong rồi, anh ký giúp Trâm vào mục này nhé”. Trâm nói mà không ngẩng mặt lên nhìn Tuấn, mắt vẫn nhìn vào màn hình.

“Cảm ơn Trâm, giờ cũng muộn rồi Trâm nghỉ tay rồi đi uống nước với Tuấn nhé. Dù sao Tuấn muốn cảm ơn Trâm vì hồ sơ này”.

“Đây là việc của Trâm mà. Anh về trước đi, Trâm làm nốt việc rồi về”. Giọng Trâm dứt khoát khiến Tuấn chưng hửng. Cảm giác bị từ chối thật khó chịu.

************************************************************************************

Trâm biết mình khi đó hơi bất lịch sự, nhưng không hiểu sao Trâm không nói nhẹ nhàng mà hơi gắt gỏng. Có lẽ Tuấn khiến Trâm nhớ về anh, người mà Trâm thật sự muốn quên đi. Trâm khi đó không muốn ngẩng lên nhìn Tuấn, cũng là một cảm giác “hèn nhát”.

Chiếc xe máy đang đi tự dưng lảo đảo, Trâm dừng xe và phát hiện lốp sau dính đinh. Vừa lúc đó trời đổ mưa, Trâm luống cuống lấy áo mưa trong cốp ra mặc rồi dắt xe đi. Cảnh này lên hình chắc rất thảm khi một cô gái đeo guốc cao phải dắt con xe nặng nề lốp xịt, mắt cứ dáo dác tìm hàng sửa xe.

“Xe bị làm sao thế Trâm”

Trâm giật mình bởi giọng nói quen, là giọng Tuấn.

“Sao anh đi đường này ạ. Xe Trâm bị dính đinh mà Trâm dắt mãi chưa thấy hàng sửa xe nào”.

“À nhà Tuấn gần đây, Trâm dừng xe để Tuấn xử lý”.

Rất nhanh, Tuấn thoăn thoắt dắt xe Trâm vào một nhà bên đường. Sau khi bấm chuông, một người trong nhà đi ra và nói chuyện gì với Tuấn mặt rất vui vẻ. Người đó còn vẫy tay với Trâm.

Khi ra, Tuấn giải thích đây là nhà một khách hàng của Tuấn. Anh ấy làm kinh doanh và Tuấn hỗ trợ anh ấy nhiều lần về việc xử lý nhanh hồ sơ vay. Tuấn để nhờ xe và nhờ luôn anh ấy gọi thợ đến sửa giúp. 

“Giờ này gọi Grab cũng lâu, Trâm lên xe Tuấn đèo về, đằng nào cũng tiện đường”.

Mặc dù hơi ngại nhưng chả còn lựa chọn nào khá hơn, Trâm lên ngồi sau xe mà miệng vẫn rối rít: “Trâm phiền anh quá, nhà Trâm ở chung cư số …”

Ngồi sau xe, Trâm nghe Tuấn kể liếng thoắng nhiều chuyện vui. Có những lúc hòa lẫn với tiếng mưa, Trâm nghe không rõ …..

Trâm giật mình khi xe dừng lại mà vẫn chưa tới nhà. Tuấn quay lại bảo:

“Trời vẫn mưa mà Tuấn mệt rồi. Giờ Tuấn mời Trâm vào ăn cơm. Đây là quán quen Tuấn ăn từ sinh viên”

Trâm bất giác thấy xúc động. Khung cảnh quán cũng giản dị, bà chủ quán to béo tay cắt thịt hỏi Tuấn:

“Bạn con hả Tuấn, ăn như thường lệ nhưng gấp đôi nhé”

“Vâng, u lấy cho con món thịt chân giò luộc nhiều hơn chút nhé”.

Bữa cơm hôm ấy Trâm thấy vui vui lạ, đơn giản vì Tuấn gọi đúng món Trâm thích là thịt chân giò luộc và món dưa chua nấu canh. Đây cũng là lần đầu tiên Trâm nhìn thẳng khi nói chuyện với Tuấn. Câu chuyện của Tuấn về thời sinh viên cũng khiến Trâm cười suốt cả buổi.

Khi ăn xong, trời cũng vừa dứt mưa. Đưa Trâm về tới tận chung cư, Tuấn bảo: “Trâm lên nghỉ nhé, mai cuối tuần cứ ngủ thoải mái”.

Trâm cảm ơn và lên nhà. Đi qua bác bảo vệ già còn thấy bác nở nụ cười: “Lần sau đi chơi trời mưa thì bảo cậu ấy cho đi taxi nhé”

***********************************************************************************

Sáng hôm sau, Trâm đang ngái ngủ thì chuông điện thoại reo:

“Trâm à, Tuấn qua nhà đưa Trâm đi lấy xe nhé”

Trâm cuống cuồng đánh răng, chọn bộ đồ yêu thích rồi xuống sân chung cư. Tuấn dường như đã ở đó từ lâu.

“Tuấn à, như vậy có phiền quá không? Để Trâm tự bắt xe đến đó lấy được rồi mà”

“Trâm đến ai biết mà đưa xe? Mà Tuấn cũng có việc đến đó nên tiện qua đưa Trâm thôi không có gì đâu”

Lại ngồi lên sau xe, Tuấn rất tự nhiên đèo thẳng Trâm đến quán phở có tiếng nhạc nhẹ nhàng:
“Tuấn và Trâm cứ ăn xong là đến giờ gõ cửa anh ấy. Chứ giờ hơi sớm”

Tuấn nói chuyện rất tự nhiên, những câu chuyện Tuấn kể khiến Trâm bị thu hút. Trâm tự hỏi liệu có bao cô gái đã bị Tuấn chinh phục?

Chiếc xe máy đã được thay lốp, thậm chí Tuấn còn nhờ anh khách hàng bảo thợ dán lại xe cẩn thận.

************************************************************************************

Hôm đó, đang ngồi làm việc thì Tuấn gọi Trâm giọng rất nghiêm trọng:

“Trâm ơi, Tuấn nhờ chút việc tế nhị là Trâm chọn giùm Tuấn một cái khăn để tặng cho bạn Tuấn. Chiều nay sau giờ làm Tuấn đến đèo Trâm đi chọn nhé”

Một cảm giác gì đó khiến Trâm muốn từ chối không giúp nhưng đầu dây bên kia đã dập máy.

***********************************************************************************

Sau giờ làm, Tuấn đã đợi Trâm dưới hầm gửi xe, khẩn khoản bảo Trâm lên xe để đến chỗ cửa hàng, xong việc sẽ đèo Trâm về lại hầm lấy xe và bảo sẽ mời Trâm đi ăn để cảm ơn.

“Trâm không cần cảm ơn, giúp anh là bình thường mà”

Có lẽ trong cái giọng của Trâm có chút gì đó dỗi khiến Tuấn mỉm cười.

Tuấn đưa Trâm đến một cửa hiệu chuyên về đồ quà tặng, cô bán hàng hỏi anh chị muốn mua gì?

“Bạn gái anh thích kiểu khăn nào?”

“Tuấn không rõ, Trâm cứ chọn một loại nào mà Trâm thích. Ví dụ màu sáng chả hạn?”

“Anh lạ nhỉ, Trâm thích nhưng bạn anh không thích thì sao”

“Trâm cứ chọn đi, bạn Tuấn tính cũng nhang nhác Trâm thôi”

Nghe tới đó Trâm tự dưng thấy hơi buồn. Suốt mấy tuần nay, chưa lúc nào Trâm hỏi Tuấn về bạn gái. Có lẽ bạn gái Tuấn bận, có lẽ cách nói chuyện của Tuấn khiến Trâm nghĩ nọ kia. Ôi cái cảm xúc động vớ vẩn khiến Trâm như kiểu tẽn tò. Trâm đang cố đuổi những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu.

“Trâm chọn xong chưa,..”

Trâm lấy đại một cái khăn màu trắng, nó khá đẹp. Chắc chắn bạn Tuấn sẽ thích. Nếu Trâm được tặng, thì Trâm cũng thích. 

Trâm lại tự tay đập đập vào đầu mình, “Mày sao thế Trâm ơi, nghĩ gì vớ vẩn thế”.

**********************************************************************************

Giữ đúng lời hứa, Tuấn đưa Trâm vào một quán bảo để “cảm ơn”. 

Sau khi gọi hai cốc nước và ngồi uống được hơn nửa thì Trâm giật mình khi Tuấn chạy đâu về với bó hoa hồng trên tay:

“Trâm à, thời gian qua là quãng thời gian Tuấn rất vui khi gặp được Trâm. Trâm cho Tuấn cơ hội để tiếp tục được quan tâm và cùng Trâm đi chơi hàng ngày nhé”

Trâm dường như bất ngờ đến mức không nói gì được khi nhận được bó hoa cùng với cái khăn mà chính vài phút trước Trâm tự tay chọn nó.

Mặt Tuấn cũng đỏ lựng lên nhưng nó được ngụy trang bởi ánh đèn trong quán.

*************************************************************************************

Tuấn thật sự thương yêu và tôn trọng Trâm. Tuấn đã phần nào tự tìm hiểu khi một lần lên chung cư nhà Trâm, trong lúc đợi Trâm vô tình cầm quyển sách trên giá và một bức ảnh tự dưng rơi ra. Sau bức ảnh là một dòng chữ kỷ niệm khiến Tuấn thấy nóng mặt.

“Anh ta thoáng nhìn thật là giống mình. Nhưng mình sẽ không bao giờ giống anh ta”. Tuấn nghĩ thầm trong lòng.

*************************************************************************************

“Đợi anh lâu lắm rồi à? Anh xin lỗi vì cố nốt giải thích với anh khách”

Giọng Tuấn vẫn đầy dứt khoát và tươi vui khiến Trâm không thể giận nổi. Thật ra lúc đợi Tuấn, mùi hương quán xôi đối diện bên đường gợi lại cái hôm Tuấn gần 11h đêm gọi Trâm xuống sân chung cư:

“Trâm xuống ngay sân Tuấn có việc gấp”

Tuấn dúi vào tay Trâm không phải một gói xôi nóng mà rất nhiều xôi.

“À, Tuấn gặp bác bán xôi đêm nhìn mệt mỏi quá nên Tuấn quyết định mua hết số còn lại để bác về nghỉ. Cũng không nhiều nên Tuấn một nửa và Trâm ăn giúp một nửa nhé”

…………………………………………………….

“Em lên xe đi, sao mặt tự dưng thần ra thế, hay ốm…”

“Không, em lên ngay đây”.

Ngồi sau xe, Trâm khẽ quàng tay, những cơn gió phả ngược quyện với mùi cây hoa nhài gần ngân hàng khiến Trâm thấy vui vui, mỉm cười!

TRẦN QUỐC VƯỢNG

Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ
    Bài cùng chuyên mục