Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Đinh Thị Ngọc Ngàn, công tác tại Ngân hàng TMCP Đầu tư và Phát triển Việt Nam (BIDV) chi nhánh TP. Thủ Đức.
Ba à, là con đây ạ. Chắc chắn đây là bức thư tình đầu tiên mà con gửi đến người đàn ông đầu tiên con gặp trong cuộc đời này.
Thực sự con chưa bao giờ viết thư cho ba, một lần cũng chưa từng. Vì ba lại hay trễ chuyến xe để về với gia đình mình. Điều đó làm con không thích. Nhưng hôm nay, ba thử làm mới gì đó một xíu đi Ba nhỉ? Chẳng hạn như việc đọc lá thư con kể ba nghe tuần rồi con làm những gì nhé.
Phải kể đến đầu tuần rồi, vị khách hàng may mắn đầu tiên của con đó là cô bé sinh viên năm nhất Đại học Nông lâm. Cô bé cùng với ba mình đến BIDV đóng tiền nhập học. Cô bé nói chuyện với ba mình tíu tít, khuôn mặt tràn đầy sức sống, niềm tin của cô gái 18 tuổi khi vừa gặt hái được thành công đầu đời. Con thấy đâu đó hình ảnh của ba, của con ngày đầu con bước vào Sài Gòn. Niềm vui của cô bé xen lẫn một chút nhút nhát, mọi thứ vẫn nguyên vẹn như hôm nay chính cô bé ấy là con. Ba còn nhớ không, ngày ấy ba dẫn con nhập học tại đại học Ngân hàng, số tiền nhập học với gia đình mình khi đó là cả chuỗi ngày làm việc vất vả của ba, của mẹ. Mình trân quý điều đó ba nhỉ, muốn bảo vệ thật cẩn thận số tiền chắt chiu hơn cả bản thân. Khi đó, chính những anh chị nhân viên ngân hàng BIDV thu hộ học phí đã giúp ba con mình yên tâm hơn khi không còn nỗi lo sợ phải giữ số tiền đó trong tay nữa. Nhìn trong ánh mắt ba và con là sự ngưỡng mộ anh chị, cũng ao ước con mai sau sẽ là những người mang niềm tin đến cho các em sinh viên, cho những khách hàng của con. Không nghĩ nhanh vậy mà cũng hơn 7 năm trôi qua rồi ba ạ, con vào nghề giao dịch viên hôm nay cũng tròn 4 năm rồi. Vẫn là công việc quen thuộc, vẫn là những khách hàng thân quen, và các anh chị đồng nghiệp tại chi nhánh. Và ba lại không đón được chuyến xe để về chúc mừng con trên chặng đường của mình.
À, ba còn nhớ cái Huệ, bạn thân hồi đại học của con không? Hôm rồi nó nhắn tin tâm sự hàn huyên với con nhiều lắm. Bây giờ cái Huệ là một cán bộ khách hàng doanh nghiệp ở ngân hàng Tiên Phong ấy ba. Một cô gái xinh đẹp, giỏi giang, đầy nghị lực nữa. Con nghĩ với môi trường làm việc và tính chất công việc đã hình thành nên sự mạnh mẽ của cái Huệ. Đó cũng là những giá trị thiết thực trong cuộc đời mà mỗi người rút được cho mình. Có những lúc khó khăn trong công việc, tình cảm và mọi thứ xung quanh. Cái Huệ động viên con, an ủi và khơi dậy cho con tình yêu với công việc, với ngân hàng. Cái Huệ hay bảo con hãy tập cách yêu công viêc, yêu những khách hàng của mình, yêu những khó khăn sẽ giúp ta mạnh mẽ, khi ấy mọi thứ sẽ yêu lại chính ta. Nhờ vậy, hôm nay con vẫn là con đấy, khi vẫn còn làm việc tại BIDV, con vẫn còn ngọn lửa trong con để sống và làm việc hết mình.
Sáng hôm qua, con vừa đi cà phê tán gẫu với chị Thương ấy ba ạ, bé Happy lớn nhanh, thoắt ấy mà bé được hơn 8 tháng rồi ba, trộm vía bé nhìn kháu lắm ba ạ, đã chập chững muốn đi rồi ạ. Thời gian chị thai sản, điểm mới về sản phẩm, dịch vụ của BIDV luôn được cập nhật, đổi mới liên tục để đáp ứng nhu cầu của khách hàng ngày một cao, nên đòi hỏi chị phải nắm thật vững và cực kỳ chính xác. Nhưng điều đó không làm khó được chị Thương khi bước trở lại đường đua, giữa guồng công việc thêm nhiều thứ mới mẻ và bé Happy còn rất nhỏ, chị vẫn đảm bảo cân bằng cả hai, luôn vui vẻ, lạc quan, mang trong mình nghị lực của một người mẹ, một giao dịch viên BIDV. Con mong sau này mình sẽ được như chị ấy ba nhỉ.
À, con nhớ ra, hôm rồi con với các bạn xem phim Bố Già, phim hay và ý nghĩa ba ạ, con thấy cực kỳ giống ba, ba hy sinh cho con rất nhiều, bạn con cũng xem và khen tấm tắc, có những hoàn cảnh giống con, cũng là đồng nghiệp của con luôn ạ, đều là những cán bộ BIDV công tác tại các chi nhánh khác nhau trên địa bàn TP. HCM. Ngoài những ngày làm việc với áp lực về công việc, về khách hàng, về thời gian thì tụi con vẫn giữ liên lạc với nhau, cùng nhau đi ăn uống, xem phim, trà chanh, kể với nhau nghe về chuyện công việc, về gia đình, về con cái, tất thảy mọi thứ.
Thoáng con lại nhớ đến ngày ấy ba bảo con ráng học hành chăm chỉ, siêng năng, tốt nghiệp sớm để ba kịp dự lễ trao bằng - Lễ mà những người cha người mẹ ở quê, bươn chải nuôi con ăn học để mong con cầm tấm bằng danh giá trên tay, tìm một công việc tốt hơn, đừng phải bán mặt cho đất, bán lưng cho trời như cha mẹ. Ngày con tốt nghiệp sớm, chỉ có mẹ bên cạnh, ba lại trễ chuyến xe không về kịp để đón nhận niềm vui ấy cùng mẹ và con. Cầm trên tay tấm bằng Cử nhân danh giá, lúc đó con cũng đã là một giao dịch viên, một cô bé sinh viên mới ra trường, mọi thứ đối với con thật mới mẻ, cuốn hút, và hấp dẫn. Khoác trên mình bộ đồng phục xinh xinh, chiếc nơ xanh nhỏ nhắn, tóc búi gọn gàng, một chiếc váy công sở lịch sự, con cảm thấy được niềm tự hào trong ánh mắt của mẹ. Có lẽ ngay lúc đó, con đã là thành công đối với ba mẹ.
Nhưng nghĩ lại thì ngày xưa, đi đâu con cũng có ba mẹ bên cạnh, làm việc gì con cũng được ba mẹ dìu dắt từ xa. Bây giờ thì tự lập, tự làm mọi thứ, có lúc khóc vì hôm nay công việc con không mấy suôn sẻ, một khách hàng khó tính, một lời nói vô tư, một tí khó khăn của nghề giao dịch viên cũng làm con chùn bước. Nhưng rồi cũng vì tình yêu đó mà con tập cách tự mình lau khô, ngày mai vẫn sẽ là khởi đầu mới, là một khách hàng vui tính, một lời chúc mừng, một lời cảm ơn. Và ở mảnh đất Sài Gòn này, bên cạnh con luôn có những anh chị đồng nghiệp để con tìm được sự đồng cảm về hoàn cảnh, có những người bạn thân, và tình yêu với nghề, với BIDV, với khách hàng, vì gia đình con chính là những vị khách đầu tiên của con. Con yêu ngân hàng bạn, yêu những người cũng đã, đang và sẽ có ý định chọn ngân hàng là nơi dừng chân. Hóa ra, từ khi nào dần dần tình yêu thương và nỗi nhớ dành cho ba đã được mọi người san sẻ, bù đắp lại. Thay vào đó, con tặng đến ba tấm ảnh cuối thư đối với con đó là đẹp nhất, những nụ cười rạng rỡ nhất của đồng nghiệp, những người luôn bên cạnh con ba ạ.
Hôm nay con chỉ kể ba nghe vậy thôi, vì mình phải để cho hôm khác nữa ạ. Con sẽ viết lời nhạc phim cho ba nghe thêm tí nhé:
“Cha đứng với con nhìn phố xa xa
Dặn con ra sao cứ luôn mỉm cười
Như cách cha dấu mệt mỏi ngày dài
Thì trở về nhà vẫn ắp niềm vui
Cha nói với con phải vững tin lên
Đừng bao giờ quên giấc mơ của mình
Tuổi thơ của con có cha đồng hành là điều... vô giá”
Vì con biết rằng, ba đã không thể đồng hành cùng con suốt sáu năm qua và cho những tháng ngày sắp tới. Chuyến xe ba chọn là một chuyến xe không có vé khứ hồi.
ĐINH THỊ NGỌC NGÀN
Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ
Ngân hàng | 1 tháng | 6 tháng | 12 tháng |
---|