Techcombank - CCA PFS, tạm biệt nhé!

(Banker.vn) ... hơn tất cả, đối với em, CCA luôn là thanh xuân của em, là bước ngoặt đầu đời, là những kỉ niệm đẹp, là bước đệm để có được em của ngày hôm nay, là mối duyên không bao giờ em muốn quên đi. Vẫn luôn tự hào vì là 1 cựu Techcomer và là 1 cựu CCA.

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Pisces (Kon Tum).

Cuộc sống này vận hành theo kiểu mà mỗi người luôn phải tự đưa ra một sự lựa chọn nào đó cho bản thân và cố gắng vì sự lựa chọn đó. Em cũng đã có sự lựa chọn khác cho mình, không phải là Techcombank – nơi tình yêu bắt đầu. Nhưng hơn tất cả, đối với em, CCA luôn là thanh xuân của em, là bước ngoặt đầu đời, là những kỉ niệm đẹp, là bước đệm để có được em của ngày hôm nay, là mối duyên không bao giờ em muốn quên đi. Vẫn luôn tự hào vì là 1 cựu Techcomer và là 1 cựu CCA.

Em dùng bút danh, vì không muốn ai biết là em, nhưng chắc chắn ai ở CCA PFS đọc xong đều sẽ biết là em, nên mọi người cứ giả vờ như không phải là em nhé ^^. Em viết bài này mục đích chính không phải để dự thi, chỉ là sau gần một năm nghỉ việc, em muốn nhân cơ hội này, gửi một vài lời đến ngôi nhà cũ của mình.

Ở cái thời điểm mà bản thân cảm thấy đang rất mông lung sau khi tốt nghiệp, có nên đi đến 1 chân trời mới, tìm kiếm 1 cuộc sống mới... thì em lại được HR TCB gọi đến phỏng vấn. Ai nói HR TCB là khó khăn chứ em thấy mấy chị HR dễ thương cực kì. Từ việc gọi mời phỏng vấn, đến việc thông báo trúng tuyển, mời đến nhận việc, cho đến cả việc hướng dẫn thủ tục nghỉ việc, HR cực kì thân thiện, không hề có 1 chút hắc xì dầu nào cả. Mặc dù bước đầu chỉ là 1 thực tập sinh, lương thời điểm đó chỉ là 1 con số nhỏ rất nhỏ, nhưng em cũng đã có công việc đầu tiên trong đời rồi. Mọi vui buồn đều từ đây mà bắt đầu. 

Ngày đầu tiên đi làm, một sự thật phũ phàng là tất cả đều lạ lẫm và mới mẻ. Dường như em cảm thấy được rằng tất cả mọi người đang nhìn chằm chằm vào mình, và với bản tính nhạy cảm của mình thì thật sự nó làm em cảm thấy khó khăn. Nhưng không như em nghĩ, từ anh Giám đốc bộ phận - miệng luôn nở nụ cười lúc nói chuyện, gần gũi thân thiện với mỗi một nhân viên, cho tới cô bạn đồng hành dễ thương còn vài ngày nữa lấy chồng nhưng vẫn rất nhiệt tình và tâm huyết, cho đến chị trưởng nhóm cute thỉnh thoảng lại đến bàn nói một vài câu vu vơ nhưng luôn là những câu tiếp thêm động lực, lại còn có các chị chăm em như em gái trong nhà, cho đồ ăn thức uống, hướng dẫn chỉ dạy đủ thứ; và em đã có một tập thể vui ơi là vui.

Cứ như vậy em trải qua hết 3 tháng thực tập sinh tràn đầy niềm hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng rồi anh Giám đốc thông báo hiện tại phòng đã đủ người, chỉ có thể tiếp tục làm thực tập sinh, chờ đợi cơ hội để được vào chính thức; hoặc tìm kiếm cơ hội ở một nơi khác. Và em đã chọn ở lại, tiếp tục làm thực tập sinh thêm vài tháng nữa. Chính lúc này, anh Giám đốc "quốc dân" - người mà đến tận bây giờ em vẫn mang một sự biết ơn sâu sắc, đã cố gắng tìm tất cả các cơ hội để cho tất cả các bạn thực tập sinh lúc đó có thể được vào chính thức, có thể sẽ phải chuyển sang bộ phận khác nhưng chỉ cần được thoát ra khỏi cái kén thực tập sinh. Và cứ như thế em đã có công việc chính thức đầu tiên của mình, ở bộ phận khác, ngay bên cạnh.
Thật lòng mà nói em vẫn thích ở phòng cũ, thời gian đầu mới chuyển phòng khác thật sự  khó khăn đối với em. Em là người cho dù có đứng ở đâu cũng phải cố gắng đứng cho thật vững, nhưng cái cảm giác công việc yêu thích của mình ở ngay bên cạnh lại không được làm, những người thân yêu ở ngay bên cạnh nhưng ít được tiếp xúc, em cảm giác được là mình đã không cố gắng hết sức mình. 
Và rồi đúng như nguyện vọng của em, 6 tháng sau em được thông báo quay lại về phòng cũ, chuyến du học ở bộ phận khác của em kết thúc, em lại được về nhà, tiếp tục công việc yêu thích của mình, em đã được về lại với gia đình của mình. Từ đó mới là lúc em tiếp tục bắt đầu cuộc sống đầy đủ màu sắc, hồng có, và đen cũng có.
Em lại tiếp tục được làm những công việc yêu thích của mình. Em có thể ngồi từ sáng đến chiều, ngồi đến 10 giờ, 11 giờ đêm để lạch cạch gõ gõ; chỉ cần em nghĩ sáng ngày mai khi mọi người bắt đầu làm việc, tất cả mọi thứ đều sẽ tươm tất, xong xuôi, nhanh chóng, hiện đại, tiện lợi, em sẽ liền cảm thấy hưng phấn và làm tới cùng, cho đến khi cả trung tâm chẳng còn ai. Anh bảo vệ chắc ghét em nhất cái toà nhà Lim. Anh giữ xe chắc cũng ghét nhất em ở cái khu đó. Vì toàn phải chờ em về mới được đóng cửa. ^^
Em có một anh Giám đốc vô cùng giỏi và tâm lý. Về năng lực của anh thì không có gì bàn cãi. Anh là số một, là niềm tự hào của cả phòng, là một bức tường vững chắc mà chỉ cần nhìn thấy bức tường đó, nhân viên của anh tự tin làm tất cả mọi việc, vì đã có anh Giams đốc quốc dân chống đỡ cho rồi ^^. Anh quan tâm hết tất cả các cấp bậc nhân viên của mình, từ công việc, đời sống, ăn uống, ngủ nghỉ. Anh luôn lo nhân viên của mình làm việc quá sức, ăn nghỉ không đúng giờ. Suốt ngày anh cứ bảo người này nghỉ phép đi, người kia nghỉ phép đi. Anh thấy tụi nhỏ sáng nào cũng phải mua cà phê đem lên uống, thế là anh mua cho hẳn cái máy pha cà phê. Anh thấy tụi nhỏ làm việc đến đêm, là anh lại nhắn tin bắt đi về. Anh đồng ý với mọi ý kiến của em vô điều kiện, anh tin tưởng em, giao phó cho em những việc quan trọng và đặt ở em niềm tin rất lớn. Mọi việc anh đều bàn bạc với mọi người, anh sẽ không nghe thông tin trái chiều từ ai khác mà lựa chọn đặt niềm tin ở nhân viên của mình, anh sẽ không la mắng ai cả, anh từ tốn nói chuyện, nhẹ nhàng khuyên nhủ đủ điều. Anh suốt ngày bắt tụi em phải giữ gìn sức khoẻ, ăn uống làm việc điều độ. Anh lo cho từng người một. Có lẽ việc khó khăn nhất với em là phải báo với anh em nghỉ việc. Nhưng lúc em nghỉ việc, cũng là lúc anh chuyển sang nơi khác làm, anh không còn ở đó chống đỡ cho PFS của anh nữa.
Em có một anh trưởng nhóm, phải nói là xuất sắc. Đẹp trai nè, giỏi giang nè, mềm mỏng nè, chịu khó nè, tâm huyết nè, chỉnh chu nè, chín chắn nè, nhiệt tình nè. Người con trai mà cả phòng cùng theo đuổi. Em chưa tìm được có người nào có thể không thích anh. Trong mắt mọi người, anh là bức tường thành thứ hai. Anh xử lí mọi việc thẳng tăm tắp, perfect 100%. Mọi người vướng mắc chỗ nào, anh sẽ gỡ rối chỗ đó, từ cương vị là một team leader, cho đến việc là một bác sĩ tâm lí, chuyên giải đáp khúc mắc của mọi người. Chỉ cần tin anh, thì không có gì là sai. Một người hoàn hảo. Một người hiếm có khó tìm. Người hiếm có khó tìm đó, đã từng có quãng thời gian khá dài em được trở thành một người em thân thiết của anh. Anh giúp đỡ, động viên, hỗ trợ, chăm lo cho em, nâng đỡ em,... từ công việc cho đến đời sống cá nhân. Anh tin tưởng em vô điều kiện. Anh dành cho em một niềm tin mãnh liệt mà đôi khi em đã nghi ngờ nó vì chính em không tin được mình đến mức như vậy. Nhưng đó cũng chỉ là ở thì quá khứ đơn, cũng đã không biết bao lâu rồi...
Em có một chị trưởng nhóm, nghiệp vụ chị xuất sắc, sự trải đời của chị xuất sắc, tính tình của chị tuyệt vời. Cũng có đôi lúc người khác sẽ hơi hẫng khi nghe chị nói, nhưng những gì chị nói chưa bao giờ có bất kì ý gì không tốt đẹp, chị cũng là người đa sầu đa cảm, nhưng chị luôn muốn vẹn toàn cảm xúc cho người khác, rồi chị lại tự mang cái cảm xúc nặng nề tự trao lại cho mình. Chỗ nào em không tốt, hay chỗ nào em không biết, chị sẽ giải thích đến khi nào em hiểu mới thôi. Hôm nay chị la em, ngày mai chị lại mang đồ chơi lên cho em, chị mua dây cột tóc cho em, chị tặng cả phòng socola vào ngày Valentine, chị giúp mọi người hoàn thành tốt công việc. Một người chị lớn của phòng. 
Em có một nhóm bạn. Nhóm tụi em có 5 người. Nhà tụi em có 5 nàng tiên. Cũng có thể gọi nhà tụi em có 5 nàng "điên". Tụi em "điên" cũng "điên" giống nhau. Ăn cùng, ngủ cùng, chơi cùng, làm việc cùng, khóc cùng, cười cùng. Cùng nhau lên rừng xuống biển, cùng nhau băng qua khắp các nẻo đường Sài Gòn, Vũng Tàu, Bình Thuận rồi lại lên tới Đà Lạt, cùng nhau lê la khắp các quán ăn. Em đi khám bệnh, có đứa nhất định đòi đi với em vì lo em sẽ sợ. Em không nhớ nghiệp vụ gì, chỉ cần quay đằng sau hỏi sẽ có đứa giải đáp ngay lập tức. Trước mặt em là đứa em thân đầu tiên khi bước vào TCB, là 1 đứa men lì nhất nhà, nhưng lại lấy chồng đầu tiên. Ngồi xa xa là cô gái có giọng nói đặc biệt, luôn là đứa mang lại tiếng cười cho cả nhà, đi du lịch cả nhóm thì chắc chắn hai đứa sẽ được ngủ riêng giường, vì là chân dài nhất nhóm. =)))
Em có những người chị. Khuyên bảo em, khuyên không được lại la em, nhưng em hạnh phúc vì những điều đó. Các chị cưng em như em gái, chăm sóc em, lo lắng cho em mọi thứ. Lo lắng cho sức khoẻ của em, lo lắng luôn cho cả cảm xúc của em.
Em có những đứa em, suốt ngày mè nheo nhưng gọi 1 tiếng là có mặt. Ngày nào mà không nghe chị ơi, chị à thì thiệt là thấy không quen.
Sức khoẻ em không tốt, cảm xúc của em cũng rất hay không tốt. Em buồn cũng sẽ ngồi im, em ốm cũng sẽ ngồi im. Em tránh hết sức có thể để mọi người không nhìn thấy, vô hình chung lại giống như em đang xù lông nhím của mình lên, mọi người thấy em vậy lại không dám đến gần em. Thế là cứ như vậy em ôm khư khư nỗi buồn của mình.
Cứ như thế em trải qua một quãng thời gian dài để dành tất cả tâm huyết cho công việc ấy, cho ngôi nhà ấy. Nhưng cuộc sống ai rồi cũng sẽ có những sự thay đổi, có những sự lựa chọn.
Và em đã nghỉ việc rồi. Em đi nơi khác để mở ra một cánh cửa khác cho mình. Em rời xa Techcombank, rời xa ngôi nhà CCA. Em cũng đã có  công việc khác rất tốt, em cũng đã có một ngôi nhà chung khác, em vẫn được tiếp tục theo đuổi đam mê của mình, em cũng yêu nơi này - một người bạn mới, nhưng đoạn đường chưa đủ dài để có nhiều kỉ niệm để có thể viết về người bạn mới. Lần sau em nhất định sẽ giới thiệu về người bạn mới của mình. 
Một lần nữa cảm ơn và xin lỗi đến ngôi nhà nhỏ của em. Chúc cho mọi người vững vàng, suôn sẻ và thành công.

PISCES

Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ