(Banker.vn) Cho đến hôm nay, một chặng đường trôi qua, không dài và không ngắn nhưng tôi cảm thấy mình may mắn và có duyên với nơi này. Nơi mà ở đó tôi thấy được tình chị em, tình đồng nghiệp. Nơi cho tôi những trải nghiệm vô giá của tuổi trẻ...

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu"  của tác giả Diệp Bảo Quốc Cường công tác tại Ngân hàng Shinhan Việt Nam.

Chắc hẳn mọi người sẽ nghĩ rằng ngành Ngân hàng là một lĩnh vực khá khô khan, khốc liệt. Khi ở đó - từ sớm tinh mơ đến áng chiều tà luôn phải đối mặt với những con số, tiền nong, chỉ tiêu, huy động... vân vân và mây mây, ti tỉ thứ được gọi chung là áp lực và không ít người xem đó như là một "chiến trường 8 tiếng" mà vì chén cơm manh áo phải miễn cưỡng dấn thân...

Và bản thân tôi cũng không ngoại lệ, một cậu trai gốc Sài Gòn lớn lên với không ít va vấp và "vết xước" trên con đường sự nghiệp - luôn mang trong mình một ý niệm phải gọi là hà khắc vì chỉ nghĩ rằng ngoài môi trường đó chỉ tồn tại sự cạnh tranh, đấu đá và thậm chí là giẫm đạp lên nhau để tìm cho mình một chỗ đứng có thể gọi là tạm ổn. Tôi thừa nhận đó là một quan niệm phiến diện và khá tiêu cực nhưng rõ ràng phải thừa nhận rằng đó là một thực tế chẳng ai muốn nhưng vẫn buộc phải đối mặt. Và cái ngày tôi bước chân vào Shinhan Việt Nam cũng không ngoài vòng suy nghĩ ấy - tháng 9/2018.

Tôi đã chuẩn bị sẵn cho mình một tâm thế "phòng đúng lúc - thủ đúng thời", ấy vậy mà đến bây giờ nghĩ lại đôi lúc tôi cũng phải tự cười bản thân mình vì xem ra điều đó khá thừa thãi và không cần thiết khi ngồi tại Shinhan Việt Nam.

Bộ phận tôi làm việc phải nói là một bộ phận vô cùng "nhạy cảm" khi hàng ngày phải đối diện với vô số sự cố, thắc mắc, phàn nàn, chê khen của khách hàng mà chúng tôi hay gọi vui là "làm dâu trăm họ". Nói vậy để mọi người hiểu được phần nào áp lực đặt lên vai tôi và đồng nghiệp mỗi ngày vì vốn dĩ "cái nghề đi đôi với cái nghiệp" là điều hiển nhiên. Đôi lúc tôi mệt mỏi, cảm thấy bất lực, cộng với những thiếu xót của bản thân cứ thế dồn dập và nghĩ đến chuyện bỏ cuộc vì xác định con đường còn dài mà sức tôi thì chỉ đến đây.

Nhưng thật may mắn, nơi đó tôi có một người chị mà tôi hay gọi vui là "Madam Khánh" và một cô em là "fan trung thành" đã âm thầm nhóm lên một ngọn lửa trong tôi. Ngọn lửa ấy tôi gọi nó là ngọn lửa của YÊU THƯƠNG và ĐAM MÊ.

Yêu thương mà chị dành cho tôi không đơn thuần là việc một người quản lý quan tâm nhân viên của mình mà ở đó tôi nhìn ra được tình cảm như một người chị lớn trong gia đình dành cho đứa em này.

Tuy không nói ra hay không thể hiện ra nhưng tự trong tâm khảm mình - tôi cảm nhận điều đó rất rõ. Đam mê từ chính những gì mình đang làm dù là những việc nhỏ nhất - cô gái nhỏ bé ấy đã vực dậy tinh thần trong tôi vào những lúc dường như tôi tự cho phép mình bỏ cuộc. Cô gái ấy cho tôi thấy rằng chỉ khi chúng ta có đam mê - chúng ta sẽ làm được tất cả. Dù là chông gai - dù là vật cản to lớn đến đâu thì cũng sẽ bị đánh bại với những nội lực mãnh liệt trong chính chúng ta!

Cho đến hôm nay, một chặng đường trôi qua, không dài và không ngắn nhưng tôi cảm thấy mình may mắn và có duyên với nơi này. Nơi mà ở đó tôi thấy được tình chị em, tình đồng nghiệp. Nơi cho tôi những trải nghiệm vô giá của tuổi trẻ. Nơi mà tôi nhìn nhận được những giá trị của cuộc sống vốn dĩ không trường lớp nào giảng dạy. Và đó là nơi mà tôi có thể mỉm cười và gọi là GIA ĐÌNH.

Cảm ơn GIA ĐÌNH - một gia đình không bao giờ thiếu nóc!

DIỆP BẢO QUỐC CƯỜNG

Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ
    Bài cùng chuyên mục