(Banker.vn) Mỗi năm bao lứa đưa đò, những người thầy như anh vẫn luôn miệt mài gửi gắm tin yêu ngay từ buổi đầu gặp gỡ, chắp cánh cho bao ước mơ bé nhỏ được bay cao và xa hơn nữa trên chặng đường banker của chính mình.

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Trang Trần, cựu Banker Ngân hàng SCB.

Trong bài viết này, tôi xin phép được gọi người Thầy tôi nhắc đến bằng danh từ rút gọn nhưng thân thuộc: “Anh”.

Đó là ngày đầu tiên của tháng 12, khi những giọt nắng bắt đầu dịu dàng để đón một mùa mới sắp đến, tôi có buổi học hội nhập đầu tiên trước khi bắt đầu với công việc mới tại SCB. Người dẫn giảng là một người đàn ông, cao lớn và điềm tĩnh, anh giới thiệu bản thân trong chất giọng hiền hòa, thân thiện trái ngược với vẻ bề ngoài của mình: “Xin chào đón tất cả các anh chị đã đến với ngôi nhà SCB, tôi xin giới thiệu, tôi tên Trần Thiên Ân, Giám đốc Học viện SCB…”.

Anh nói "kiến thức là vô hạn còn thời gian thì hữu hạn", vì vậy anh xin phép không đi chi tiết vì thời gian hạn hẹp và dành cho mỗi bạn một cuốn sổ tay SCB xinh xinh nhưng đầy đủ dữ liệu, thay vào đó anh có thể chia sẻ và giải đáp các vấn đề từ học viên khiến cho không khí lớp vô cùng ấm áp và chất lượng.

Tôi lắng nghe sự hướng dẫn chân tình, cởi mở của anh về Ban lãnh đạo, chức năng, nhiệm vụ các khối, các đơn vị kinh doanh, quy mô và cách thức hoạt động. Anh chỉ dẫn liên hệ đầu mối từng phòng ban để giải đáp các thắc mắc trong quá trình làm việc, say mê mô tả về ngân hàng, về các lãnh đạo cấp cao trong sự trân quí và hãnh diện.

Những chia sẻ về con đường sự nghiệp của bản thân, về những kỷ niệm bao lứa “học sinh” của mình. Có những người vẫn còn ở SCB và đã trở thành Trưởng, Phó phòng. Có những người đã nghỉ việc, hay chọn cho mình một con đường khác theo hoài bão tuổi trẻ… thì tất cả vẫn dành cho anh một sự kính trọng của người thầy.

Giữa dòng đời bộn bề, bươn chải cả công việc và tâm hồn cũng ngập chìm vào những lo toan, lợi danh, tính toán chuyện áo cơm. Chuyện bán mua cả trí tuệ, tình cảm. Chuyện chạy đua KPIs, deadline, bestseller. Lại có câu chuyện truyền cảm hứng nhẹ nhàng đến thế. Anh đã khiến tôi nhớ lại những người Thầy, những người Cô giáo năm xưa của mình. Những người dịu hiền, những người nghiêm khắc, cả những người đã khuất. Có người tôi thoáng gặp lại cũng có người tôi chưa từng nhớ tới trong cuộc sống quá nhiều lo toan và những mối quan hệ mới ở một vùng trời mới.

Người ta nói “Sang sông phải bắc cầu Kiều/ Muốn con hay chữ phải yêu lấy Thầy”. Trong guồng xoáy của công việc, của những lớp học về ngiệp vụ bắt buộc mà người ta thường quên đi những giờ giảng kỹ năng ngắn ngủi như này của Anh, phần đông lại rơi vào lớp nhân viên đã có kinh nghiệm như tôi thì buổi chiều đó bước chân tôi bỗng chậm lại, các con số, tính toán, những thỏa thuận giao dịch “bán-mua” tín dụng với khách hàng bỗng không còn chạy nhanh như luồng điện.

Tôi nhận ra rằng, ai cũng có tuổi trẻ cuồng nhiệt và muốn khẳng định bản thân. Vì vậy, ta thường rút ngắn những giờ học tưởng như “không cần thiết” như những buổi hội nhập này nhưng đến với bải giảng của anh, tôi và những đồng nghiệp thấy rằng muốn “yêu” một người trọn vẹn thì mình cần “hiểu” họ để những sai lầm đến với mình không còn lý do “Em tưởng…Em không rõ…”.

Và tôi tin rằng, người thầy ấy sẽ luôn truyền nhiệt huyết, sứ mệnh tin yêu đến tất cả các thế hệ tân tuyển sau này, cho mỗi ngày chúng ta đi làm đều có một lý do để rảo bước thật nhanh trên những con đường ồn ào và khắc nghiệt.

Buổi chiều nay và những chiều trước đó, tôi vẫn bắt gặp Anh đi thật nhanh cùng chiếc cặp tài liệu đã cũ màu qua tòa nhà đào tạo, có khi chưa kịp chào, anh đã để lại bóng dáng cô gái bé nhỏ đằng sau... Mỗi năm bao lứa đưa đò, những người thầy như anh vẫn luôn miệt mài gửi gắm tin yêu ngay từ buổi đầu gặp gỡ, chắp cánh cho bao ước mơ bé nhỏ được bay cao và xa hơn nữa trên chặng đường banker của chính mình. 

TRANG TRẦN 

Theo Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ
    Bài cùng chuyên mục