(Banker.vn) Cuộc thi viết về“ Ngân hàng tôi yêu” chỉ vọn vẹn 4 chữ thôi nhưng đọc xong sao nghe cứ xôn xao trong lòng vậy!

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Hồ Nguyễn Linh Đa, Chuyên viên QLKH ưu tiên, Phòng Dịch vụ khách hàng, Khối Ngân hàng bán lẻ, Ngân hàng TMCP Quốc tế  (VIB).

Hôm nay, lại một đêm dài không ngủ được, theo thói quen mỗi ngày tôi lại lướt facebook. Có lẽ, đây là thói quen của rất nhiều người mà không chỉ riêng tôi nhỉ!

Chợt tôi dừng lại ngay dòng trạng thái của page “Bankers có gì vui?”

Cuộc thi viết về “Ngân hàng tôi yêu” chỉ vọn vẹn 4 chữ thôi nhưng đọc xong sao nghe cứ xôn xao trong lòng vậy! Tự nhiên nghĩ về nơi làm việc của tôi một chút cảm xúc lạ lạ khó tả thoáng qua. Đọc thêm dòng tiếp theo trạng thái thì tôi phải ồ lên, vì giải thưởng khá hấp dẫn đấy tổng giá trị lên đến một trăm triệu đồng. Một con số đối với tôi nó khá là lớn đấy, điều này chứng tỏ cuộc thi rất chuyên nghiệp và người đưa ra cuộc thi hẳn rất tâm huyết.

Vì có những suy nghĩ đó nên tôi mới có những dòng tâm sự này đây. Cũng thử thi xem sao nhưng không đặt nặng vấn đề tiền bạc, mà thực ra tôi muốn được thể hiện bản thân được nói đôi lời về chính nơi tôi đang làm việc, cũng như một ngôi nhà thứ hai của tôi vậy đó, vì hầu hết thời gian tôi đều dành ở nơi này.

Người ta có câu “Nghề chọn mình chứ mình không chọn nghề” câu này thật là đúng mà, chưa bao giờ tôi nghĩ sẽ trở thành một cô gái làm ngân hàng. Nhớ ngày xưa học sư phạm theo ý bố mẹ, chứ bản thân tôi thì không thích lắm nhưng sợ bố mẹ buồn nên thôi cố gắng học lấy cái bằng cho bố mẹ vui.

Thế rồi, học xong đẩy đưa thế nào lại vô ngân hàng làm.

À! tôi quên nói tôi là dân tỉnh lên học rồi đi làm, thế nên khi ba mẹ biết tôi đậu vào ngân hàng thì mừng lắm đi khoe khắp xóm cơ. Hihi dễ thương quá đúng không ạ, chính bản thân tôi cũng thấy vui nữa mà.

Nghe tới làm ngân hàng thì dưới quê tôi ai cũng nghĩ sướng lắm làm văn phòng ngồi máy lạnh, mặc đồ đẹp, rồi lương chắc phải cao lắm... Ai cũng khen tôi: “Con bé này giỏi đấy học sư phạm mà lại vô làm ngân hàng”.

Được khen ai mà chẳng thích, tôi vui một thì ba mẹ lại vui mười. Tôi bắt đầu nghĩ ra viễn cảnh làm cô gái ngân hàng sang chảnh.

Những ngày đầu thử việc phải nói tôi như tờ giấy trắng không biết gì về nghiệp vụ của ngân hàng, áp lực nhiều thứ lắm tính bỏ cuộc nhưng nhờ có một người anh đã động viên tôi “ Em muốn nghỉ thì cứ xong nốt hai tháng thử việc đi, lúc đấy nghỉ cũng chưa muộn mà”. Câu nói đó làm tôi cố gắng làm tiếp hai tháng xong thử việc rồi tính tiếp. Nhờ câu nói đó tôi cố gắng học rồi cũng quen công việc, thế là bén duyên với nghề, tính tới thời điểm này là hơn một năm rồi.

Ban đầu tôi được xếp vào vị trí Giao dịch viên, thế rồi cuộc đời tôi lại tiếp tục đẩy đưa tập 2 qua vị trí Chuyên viên quản lý khách hàng ưu tiên. Nói một cách đơn giản nhất là làm sales chạy số về huy động, bảo hiểm nhân thọ, thẻ tín dụng và tất nhiên đúng như cái tên là phải hỗ trợ và chăm sóc khách hàng rồi.

Để nói về nơi đây có lẽ sẽ có rất nhiều thứ để kể về đồng nghiệp, về sếp, về khách hàng... nhưng có lẽ nhiều người lại quên mất sự hiện diện của chú bảo vệ và cô lao công. Nơi tôi làm việc thì chỉ toàn anh bảo vệ mà tận sáu đến bảy anh thay đổi liên tục nên tôi cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. 

Vì thế tôi quyết định sẽ kể về cô lao công. Tôi cũng không biết cô làm công việc này từ bao giờ nhưng chỉ biết rằng từ khi tôi làm ngân hàng thì tôi đã gặp cô rồi. Cô ấy tên là Tuyết đúng như cái tên, cô có một làn da trắng nõn mà ở cái tuổi gần 50 mấy ai mà được như cô chứ, làn da của cô cũng làm lớp trẻ chúng tôi phải ganh tỵ.

Có lần tôi hỏi cô rằng “Cô nghĩ sao về công việc hiện tại?” Cô liền trả lời tôi “Mỗi một người đều có một công việc riêng đó đều là cái duyên, cô sống cũng nhờ vào nó và nuôi con cũng nhờ nó cả”.

Mỗi một người cũng như tôi không ai có quyền lựa chọn cuộc sống của bản thân. Hãy hạnh phúc vì mỗi ngày chúng ta đều được đi làm, hạnh phúc vì kiếm tiền bằng chính công sức của bản thân.

Ở xã hội hiện đại, tôi thấy nhiều người vẫn còn những cái nhìn không tốt về công việc người lao công nhưng nếu ai cũng có ý thức, có thái độ chuẩn mực, thì sẽ hiểu được công việc nào cũng đáng được tôn trọng. Hiểu được nỗi cực khổ những ngày làm quần quật từ sáng tới chiều, những lần nhà vệ sinh bốc mùi, ai nấy đều than thở khó chịu lúc đó chỉ biết kêu thất thanh “Cô Tuyết ơi, cô Tuyết ơi”. Dẫu biết rằng đó là công việc của cô nhưng tại sao mỗi cá nhân chúng ta không ý thức, thấu hiểu, chia sẻ với cô bằng việc bỏ rác đúng nơi quy định, ngăn nắp gọn gàng... thì cô sẽ đỡ vất vả hơn rất nhiều.

Có một kỷ niệm khó quên tôi vẫn nhớ như in, hôm đó là tiệc đám cưới vô tình tôi gặp cô Tuyết. Cô mặc chiếc váy trắng tinh mém chút là tôi đã không nhận ra cô. Hôm đó cô thật đẹp, khác xa với hình ảnh thường ngày. Bởi vậy người ta thường nói “Không có phụ nữ xấu chỉ có phụ nữ không biết làm đẹp”.

Tôi cảm nhận được rằng, nghề lao công không cần phải đeo trang sức, không cần phải mặc những chiếc váy đắt tiền vì chính bản thân họ, đã chính là thứ quý giá xứng đáng được trân trọng. Một vẻ đẹp thầm lặng dù xung quanh có biết bao nhiêu người đẹp, thì đối với tôi hôm ấy cô Tuyết vẫn đẹp và nổi bật nhất.

Tôi luôn thầm mong cô sẽ có sức khỏe thật tốt để đồng hành cùng ngân hàng chúng tôi.

Cảm ơn cô đã đến nơi đây, đã cống hiến hết sức mình để chúng tôi luôn có một nơi làm việc thoáng mát, sạch sẽ. Tôi cũng không biết rằng liệu bài viết này có được đăng lên trang page không. Nhưng tôi nghĩ nếu đọc được những dòng này chắc hẳn cô sẽ rất vui và hạnh phúc. Một lần nữa cảm ơn cô Tuyết rất nhiều!

HỒ NGUYỄN LINH ĐA

Theo Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ