(Banker.vn) - Lao đầu vào bắt tay nhận việc, rồi làm. Vồ vập và hồ hởi… cuối cùng ngày đầu tiên đã kết thúc. Về nhà trong tâm trạng sung sướng, thoải mái.

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Dương Phương Thanh công tác tại Ngân hàng TMCP Ngoại thương Việt Nam - Chi nhánh Sở giao dịch.

Chuyện là.

Một hôm mụ vò đầu bứt tai: làm gì bây giờ nhỉ? Lông bông mãi cũng chán, bán hàng online thì không ổn (mà cơn tăng động thì đã rừng rực)

Chợt loé lên ý tưởng: đổi hẳn canh bạc. Chơi lớn, đi ngược định hướng gia đình, tới những vùng đất chưa từng đặt chân đến.

Ờ.

Được đấy.

Thế là tạm đắp chiếu những ý tưởng điên rồ, tập trung tâm sức vào kì thi vào ngân hàng.

Tham khảo ý kiến của các giáo sư làng (những người tí được liệt vào danh sách những thằng khùng điên nhất Việt Nam).

Chúng nó bảo “bà không làm ở bank hơi phí vì bank sinh ra là để cho bà đó má”.

Lưỡng lự.

Hôm sau nó lại bảo “tự tin, lao vô vồ vập với nó đi chớ còn chờ gì nữa”.

Ậm ừ.

Hôm sau nữa nó tuyên bố “Vietcombank là đúng, đó là huyền thoại của huyền thoại”.

Ok.

Chốt.

**************

Và …

Cuộc thám hiểm liều lĩnh nhưng không hề ngu dốt bắt đầu.

Ngày đầu tiên …

Trời nắng như đổ lửa, đang phi như điên, bỗng loáng thoáng điện thoại rung mạnh. Phanh kít xe, dừng bên đường bốc máy trả lời: “Alo ah!!!”

“Mày có bị điên không? Con An nó bảo mày vào ngân hàng làm ah? Vào đó làm rồi có mà để ế sưng lên. Má nghe nói tiếp xúc nhiều với tiền là bị thần kinh đấy con. Thôi con ạ, ở nhà má nuôi cũng được … bla … bla … bla”!!!

Rồi xong, đó là cái bài giảng đạo lý của mama tổng quản nhà em vào cái ngày mà em thông báo … “Má àh, con thi đậu ngân hàng rồi, mai con đi làm ngày đầu tiên đấy má”.

Lần đầu tiên trong đời dám “cãi” mama nhà em để đi theo niềm đam mê, niềm mơ ước từ thủa còn mặc tà áo dài loẹt xoẹt đôi dép trên giảng đường.

Phút giây bỡ ngỡ khi ngày đầu rón rén bước vô bị đập tan cái xoẹt ... con bé trộm nghĩ nhanh trong đầu “Oh sao ở đây mọi người thân thiện thế…”

Lao đầu vào bắt tay nhận việc, rồi làm. Vồ vập và hồ hởi… cuối cùng ngày đầu tiên đã kết thúc. Về nhà trong tâm trạng sung sướng, thoải mái.

Tối nằm thẳng cẳng, thở hắt ra. Toàn thân rã rời. Trong mơ cũng không dám nghĩ mình làm được điều mình mong ước. Thốt lên “Mièng ơi … không làm bank có mà phí nửa đời người”.,

Ngày tháng trôi qua …

Cứ thế thấm thoát thời gian thoi đưa, thế mà cũng ngót nghét 14 năm có lẻ từ cái ngày đầu đi làm ở môi trường mà em coi là ngôi nhà thứ hai này. Từng ngày, từng ngày em nhận ra rằng ngôi nhà này khiến cuộc sống của em và nhiều người trở nên tốt hơn bao giờ hết. Nhiều người nhận ra rằng em trở thành một cô gái tự tin, nhanh nhẹn, giao tiếp tốt hơn, quản lý tài chính tốt hơn và đặc biệt là “đa năng” hơn rất nhiều vì … việc gì tới tay cũng luôn sẵn sàng đảm nhiệm và hoàn thành.

…..

Na Hang.

Ai đã nghe thấy địa danh này chưa?

Thật kỳ lạ. Một vịnh Hạ Long nằm giữa Đông Bắc và Tây Bắc. Ngắm nó mà chả hiểu thiên nhiên Việt Nam hùng vĩ tới nhường nào. Nhất thiết phải đến Na Hang một lần trong đời.

Ngất ngây.

Không chỉ tới một nơi đẹp đẽ còn sơ khai mà hơn hết con đường gần 200km “phê pha” không thể tả.

Cô bạn “thân ai nấy lo” thuốc em mỗi câu này “Tuyệt vời lắm, không tận thu thì nhất định phải lên đường. Chưa kể đây là một dịp đặc biệt!!!”

Chỉ vài chữ đó, khiến em ngay lập tức đẩy cao “sức mạnh tư tưởng” khoác ba lô lên đường cùng anh chị em Đảng viên ưu tú của Vietcombank. Đây cũng là kỉ niệm đáng nhớ nhất từ ngày đặt chân vào ngân hàng vì cảm xúc của người Đảng viên mới kết nạp Đảng lần đầu tiên được hội ngộ, giao lưu cùng với các anh chị Đảng viên tiền bối.

Suốt 2 ngày trekking, chèo đèo lội suối ròng rã. Băng qua bao nhiêu kiểu địa hình. Đi hết từ hoảng hốt này đến hoảng hốt khác. Cuối cùng ném vật tấm thân xương xẩu xuống giường, thốt lên “Ôi... là người Việt Nam, biết vào Đảng được đi Na Hang, trek sung sướng như thế này mà không được tham gia có mà phí nửa đời người”.

Đây cũng là lần được tham gia giao lưu với các khối Đảng ủy ý nghĩa và tuyệt vời nhất từ trước tới giờ. Một kỉ niệm đẹp cho chính bản thân và đồng nghiệp.

Na Hang đây, các anh, chị cùng ngắm.

Vâng, người đời thường nói, nghề nghiệp chọn người chứ ít ai chủ động chọn được nghề nghiệp lắm, chẳng thế mà ai đã làm việc được ở đây lâu lâu thì sẽ bị “nghiện”.

Hôm nay em soi gương. Thường thì soi mặt, hiếm khi soi body nên vẫn tin mình còn ngon chán. Vietcombank mang cho em nhiều thứ nhưng không lấy đi nét thanh xuân của em. Cảm thấy cuộc sống vô cùng nhân văn, ý nghĩa và tươi đẹp.

Và ở đây em học được một điều quan trọng hơn hết thảy …

“Luôn nhìn cuộc sống với cái nhìn tích cực”

Chìa khoá là vậy. Chỉ cần mở ra thôi”

Em cảm ơn các anh chị em đã, đang và sẽ chung tay để Vietcombank ngày càng phát triển vững mạnh hơn.

Tôi yêu “ngôi nhà” của tôi, yêu con người nơi tôi dành phần lớn thời gian hàng ngày, yêu Vietcombank.

DƯƠNG PHƯƠNG THANH

Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ
    Bài cùng chuyên mục