Cãi mẹ - Tôi bước vào ngân hàng

(Banker.vn) - Ngược lại với quan điểm chung của xã hội "có cha mẹ đi trước thì con cái theo sau sẽ dễ dàng hơn" thì mẹ lại không muốn tôi bước theo sau mẹ. "Con có biết, con có thể phải làm giỏi gấp đôi người khác thì mới được nhớ mà làm sai 1 lần dù đúng 100 lần thì cũng sẽ bị chê.... vì mẹ hay không?"....

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Võ Ngọc Anh Thy công tác tại Ngân hàng TMCP Ngoại Thương Việt Nam (Vietcombank) - Vietcombank Biên Hòa.

Tôi - một 9x đời đầu...

Ngân hàng trong ký ức của tôi là một nơi siêu lạnh như Bắc Cực, là tiếng rẹt rẹt của máy in kim giữa sự im lặng của mẹ chấm chứng từ cuối ngày, là mùi giấy thơm sực nức tôi vẫn thường hít hà thưởng thức, là ngồi vẽ vẽ đồ đồ tô tô lên logo có 3 chữ cái V, C và B lồng vào nhau, là lụm mấy tờ giấy nháp, in sai xé rồi phần đục lỗ miệt mài.

Ngân hàng trong ký ức tôi còn là những đêm cuối năm trẻ con trông ngóng chờ mẹ về tới tận lúc đi ngủ vẫn chưa thấy mẹ đâu, là những buổi chiều muộn 7h tối mới thấy thấp thoáng áo dài bước vào nhà, là những phần thưởng giấy khen con cán bộ công nhân viên "Học giỏi sống tốt", là tiếng thơm "con mẹ Ngọc"....

Cứ như vậy, ngân hàng đã là một phần quan trọng trong hành trình trưởng thành của tôi. Cuộc đời bình lặng trôi, hết cấp 3 tôi vào đại học, hết đại cương tôi lại chọn chuyên ngành Ngân hàng, hết đại học tôi lại chọn thi vào VCB trong sự... ngăn cản của mẹ.

Dưới sự ngỡ ngàng của tôi, mẹ không đồng ý tôi nộp đơn vào ngân hàng, và lại còn là ngân hàng ở địa bàn cũ của mẹ, không phải chi nhánh mẹ làm nhưng vẫn chung địa bàn. Ngược lại với quan điểm chung của xã hội "có cha mẹ đi trước thì con cái theo sau sẽ dễ dàng hơn" thì mẹ lại không muốn tôi bước theo sau mẹ. "Con có biết, con có thể phải làm giỏi gấp đôi người khác thì mới được nhớ mà làm sai 1 lần dù đúng 100 lần thì cũng sẽ bị chê.... vì mẹ hay không?". Tôi hiểu mẹ lo lắng cho tôi vì phải bản lĩnh, phải mạnh mẽ, phải chịu được vất vả và tôi cũng hiểu mẹ sợ tôi bị "mang tiếng" dựa dẫm mẹ vì mẹ hiểu rõ tôi chưa bao giờ dựa dẫm. Vẫn với hy vọng, mẹ nói tôi thi vào ngân hàng cũng được nhưng khác hệ thống với mẹ nhưng tôi vẫn thuyết phục được mẹ để nộp đơn vào ngân hàng giống mẹ, thi cử và trở thành nhân viên chính thức vì cảm giác thân quen, gần gũi từ thuở nhỏ.

Bước vào ngân hàng, tôi vẫn luôn là chính mình, với những nhiệt huyết của tuổi trẻ, với đủ những cảm xúc vui buồn, với cả những chông chênh, vấp ngã rồi lại đứng lên trong cuộc sống. Trải qua 9 năm, ngân hàng vẫn ấm áp bên cạnh tôi với 2 bên Nợ - Có, khi vui về kể với mẹ, buồn có cái kể cái không, bế tắc thì than thở vài câu và được mẹ "an ủi" bằng một câu đậm phong-cách-mẹ "Dám làm dám chịu".

9 năm vào ngân hàng, tôi đã có thể khẳng định với mẹ rằng tôi luôn tự hào vì đã có thể trưởng thành bên cạnh cái bóng của mẹ, khen có, chê có, giỏi có, dở có nhưng tất cả là vì CHÍNH TÔI, không phải vì CON MẸ NGỌC. Nhưng cũng nhờ cái bóng của mẹ, tôi cảm thấy thân quen và luôn là động lực (có khi lại là áp lực) để tôi phải vững vàng.

Mẹ thảnh thơi nghỉ hưu nhé, con ổn mà!

VÕ NGỌC ANH THY

Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ