(Banker.vn) Mình đã từng là một cán bộ ngân hàng và đối với mình, khoảng thời gian đó vô cùng tuyệt vời và quý giá. Bài dự thi này là một phần rất nhỏ mà mình có thể bày tỏ những nỗi niềm và sự cám ơn quãng thời gian ấy. Rất hy vọng sẽ là một nét nhỏ trong bức tranh đẹp về ngành Ngân hàng

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Nguyễn Thị Hiền, công tác tại Công ty cổ phần xuất nhập khẩu Hải Dương.

Mỗi khi nhắc đến quãng thời gian thanh xuân của mình, bạn thường tự hào về điều gì nhất? Một tình yêu đẹp? Một công việc mơ ước ? Hay những chuyến đi chơi xa với những người bạn thân thiết?

Thanh xuân của mình có đủ: một công việc yêu thích ở một ngân hàng lớn, một tình yêu đẹp dành cho ngôi nhà thứ hai đó và những chuyến đi chơi bên cạnh những người bạn hơn cả tuyệt vời.

Để mình kể các bạn nghe!

Năm 2011 là một dấu mốc đáng nhớ khi mình được đặt chân vào VietinBank. Những bỡ ngỡ ban đầu dần bị bỏ qua bởi khối lượng văn bản và công việc mình được tham gia. Ai cũng sẽ hẳn thừa nhận rằng, chỉ ngồi một chỗ mà đọc các quyết định, văn bản chỉ đạo thôi sẽ rất là buồn chán. Mình cũng vậy, nên mình xin các chị cho hỗ trợ cùng, như soạn văn bản, đi trình ký…. Ít nhất là nhờ đó mà mình cũng hiểu một phần nghiệp vụ của mình là gì.

Mình còn nhớ một buổi sáng thứ 7 – khi còn đang lơ mơ trong giấc ngủ cuối tuần thì chuông điện thoại reo. Cô trưởng phòng gọi bất ngờ yêu cầu đến cơ quan soạn thư bảo lãnh. Tất nhiên một đứa mới vào như mình thì không từ chối việc gì rồi. Vội vàng phi ngay đến cơ quan. Mình thấy cô ngồi đó – gọi giục mình vào vì khách hàng cần thư mang đi đấu thầu gấp. Phía bên kia phòng, đội tín dụng cũng vừa mới trình sếp ký duyệt. Mình vội soạn thảo theo sự hướng dẫn của cô. Khuôn mặt cô nghiêm nghị và tập trung đến mức mình cũng căng thẳng theo. Sau này, khi làm lâu hơn rồi mới biết vì sao thư bảo lãnh lại quan trọng đến thế. Cô rà soát lại từng chữ từng câu theo thư mẫu. Đến trưa, hai cô cháu cũng hoàn thành nhiệm vụ. Cô gọi mình vào phòng ân cần dặn dò: "Làm việc ở ngân hàng đòi hỏi sự chính xác và cẩn thận. Cháu tập trung làm việc. Có gì không hiểu hãy hỏi các anh chị trong phòng và cô. Cháu không phải ngại gì hết. Hãy ngại nếu mình làm sai. Cháu hiểu chưa?".

Mãi cho tới sau này, lớp lãnh đạo và các anh chị thời đó vẫn luôn là những tấm gương sáng thực sự để mình ghi nhớ. Họ dày dạn trong kinh nghiệm, dám chịu trách nhiệm và hơn hết, họ không ngại chia sẻ với những người mới như mình. Đó thực sự là điều vô cùng quý giá.

Một năm sau mình chuyển nghiệp vụ tín dụng cá nhân. Thời gian này nhớ nhất có lẽ là lần đi đòi nợ một khách hàng đã có lịch sử trả chậm. Hôm đó là ngày chậm trả thứ 7 - và nếu mình không đòi được nợ thì mình bị phạt chậm trả lương. Buổi sáng hôm ấy mình cùng anh đồng nghiệp đến nhà khách hàng – cũng là cơ sở kinh doanh giày dép của họ. Anh chồng nhìn bề ngoài không dữ tợn - chỉ lặng lẽ rót hai cốc nước trà loãng đặt lên bàn. Rồi sau đó cũng lặng lẽ đặt một con dao phay to bản bên cạnh. Anh không nói nhiều, ngồi đó cầm chiếc điếu cày trong tay, thả vài làn khói vào không khí ngột ngạt của mình -  tất cả đều trong im lặng. Anh đồng nghiệp lớn hơn mình vài tuổi một lúc sau mới cất lời: "Tình hình là anh đang chậm trả một phần gốc và lãi rồi. Hôm nay là ngày thứ 7. Bên em nhắn tin và gọi điện cho anh không được nên tới đây gặp anh. Hai vợ chồng anh thu xếp trả nợ đúng hạn giúp tụi em. Không đến lúc quá hạn hơn 9 ngày lại thêm lãi phạt nữa anh ạ".

Mình ngồi đó đờ đẫn nuốt nước bọt. Mặc dù anh đồng nghiệp mình trông có vẻ dữ dằn nhưng giọng nói của anh thì lại nghe phần nhún nhường. Nếu cho phép mình được nói so sánh thì lúc hai anh em kéo nhau ra về trông như hai con lật đật – vừa lo bị chém lại cũng lo bị chậm trả lương. Sau này khi có thêm nhiều năm kinh nghiệm thì mình nhận ra là có nhiều món vay còn khó xử lý và đau đầu hơn món vay này nhiều lần.

Suốt gần 8 năm gắn bó VietinBank, mình cũng trải qua nhiều nghiệp vụ luân chuyển qua vài vị trí. Từ nhân viên tài trợ thương mại đến tín dụng cá nhân, tín dụng doanh nghiệp, cán bộ phòng tổng hợp…. Qua tay mình cũng vài ca nợ xấu rồi nợ cơ cấu.

Một kỷ niệm đáng nhớ nữa với mình khi quản lý một khách hàng xây dựng có lịch sử quan hệ với chi nhánh cũng khá lâu. Năm 2013, vì khách bị chậm thanh toán và cũng gặp ảnh hưởng chung nên có khả năng không trả nợ đúng thời hạn. Đấy cũng là lần đầu mình biết thế nào là cơ cấu nợ. Tự nhiên mình cảm thấy vui lắm. Vui vì mình biết thêm một nghiệp vụ nữa, vui vì được lãnh đạo giao trách nhiệm. Những tháng ngày in đậm trong mình là những tháng ngày ròng rã lấy hồ sơ, thực nghiệm nhiều công trình ở nhiều nơi và soạn tờ trình đến tối muộn. Thời gian đó mình gặp cô kế toán viên của công ty nhiều lần, thành ra hai cô cháu trở nên thân thiết tự bao giờ. Ngoài giờ làm việc, cô cháu cũng thường xuyên nói chuyện gia đình, chuyện ngoài lề khác. Câu cửa miệng mỗi lần cô đến phòng tìm mình là: "Con cái Hiền đâu rồi, sao làm hồ sơ gì mà lâu thế?".

Bạn biết không, nghe cô nói thì tưởng chừng cô ghét mình lắm. Nhưng phải nhìn thấy cô lúc đó toét miệng cười trêu đùa và cái giọng như quát yêu đứa cháu gái của cô thì bạn sẽ cảm nhận được một sự thân thiết, gần gũi. Cả phòng lúc đó sẽ nhao lên chỉ tay về phía mình: "-Cô ơi cái Hiền trốn góc phòng cô kìa".

  • Mình nghển qua cái màn hình cười chào cô. Cô lại gần thì thầm: "Mày làm ít thôi rồi lo mà lấy chồng đi. Đã xấu rồi lại còn ngồi bám đây thì ế đấy". Hay có lần cô lại nói "Thôi, không cần lấy chồng đâu. Cứ như cô đây này. Có hai đứa con gái, tha hồ sướng. Hôm nào nghỉ sớm mày alo cô. Cô mời mày đi uống bia".

Làm cùng cô được hơn một năm thì mình nghe tin cô bị ung thư dạ dày. Cô được cô con gái lớn đưa sang Singapore để trị bệnh. Chưa được một năm thì cô về lại Việt Nam. Hôm mình vào thăm, nhìn qua tấm cửa kính thấy cô chỉ còn tấm da bọc xương mà tự dưng bật khóc. Cô không cho mình vào vì cô bảo, “Cô giờ xấu lắm, chúng mày vào rồi nhìn lại ám ảnh”. Mình chẳng biết làm gì, chỉ lặng lẽ đến, nhìn rồi đi. Không lâu sau cô qua đời. Ngày mình về quê cô thăm viếng, thấy nghẹn ngào mà chẳng biết nói làm sao. Chỉ bỗng dưng thấy nhớ một góc phòng khi có cô đến thăm, thấy nhớ cái hẹn đi uống bia hôm nào của cô.

...

Một điều quý giá nữa mà mình có được là tìm thấy những người bạn tuyệt vời. Chúng mình cùng nhau trải qua nhiều niềm vui nỗi buồn, cùng lắng nghe và tâm sự, kể lể vô vàn chuyện trên trời dưới bể. Ngoài những buổi họp đến 1h sáng, những lúc làm KPI đến 10h đêm, những ngày làm việc cuối tuần - là những khoảng thời gian chill cùng nhau trên phố Tạ Hiện náo nhiệt, lang thang trên các con ngõ phố Hội An, ăn bữa tối và hát hò trên đảo Lý Sơn… Những chuyến đi chơi xa có, gần có đã giúp chúng mình kết nối với nhau và trở thành những kỷ niệm đẹp nhất.

Cám ơn VietinBank, cám ơn những người bạn tuyệt vời của mình!

NGUYỄN THỊ HIỀN

Theo Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ
    Bài cùng chuyên mục