Agribank - tình yêu từ những điều giản đơn!

(Banker.vn) Bản thân tôi cũng đã trưởng thành, cũng sắp đến cái tuổi phải lập gia đình rồi nhưng tình yêu của tôi đối với Agribank vẫn vậy, vẫn tăng dần theo năm tháng và tình yêu ấy xuất phát từ những điều giản đơn như vậy đấy.

Bài dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Trần Anh Huy, thị trấn Cành Nàng, huyện Bá Thước, tỉnh Thanh Hóa .

Tôi sinh ra và lớn lên tại một huyện miền núi của tỉnh Thanh Hóa. Hồi đó, ở chỗ tôi những ai làm công chức Nhà nước hay cán bộ Ngân hàng đều rất được mọi người kính nể. À mà bây giờ cũng vậy. Tôi cũng không biết tại sao nữa nhưng lớn lên thêm một chút tôi tự cho mình câu trả lời rằng: “Có lẽ là vì thi vào những cơ quan này rất khó nên họ thực sự giỏi lắm, thế nên thật đáng để mọi người xung quanh phải ngưỡng mộ”.

Nằm ngay trung tâm thị trấn của huyện, tòa nhà cổ kính, mộc mạc ấy vẫn ở đấy hàng chục năm nay, hằng ngày đón tiếp hàng trăm khách hàng từ khắp mọi nơi. Mỗi lần đi qua tôi đều phải ngoái đầu nhìn vào bên trong, vẫn dòng chữ thân quen ấy “Ngân hàng Nông nghiệp và Phát triển nông thôn huyện Bá Thước”. Đó cũng là nơi để lại trong tôi nhiều kỷ niệm.

Nhắc đến Agribank, tôi cảm thấy may mắn hơn nhiều đứa bạn ở quê cùng trang lứa thời bấy giờ vì tôi có bác làm trong Ngân hàng của huyện. Lúc bé tôi vẫn hay khoe khoang với bọn bạn “Tao có bác làm Ngân hàng đấy”. Chúng nó cũng chả nói gì nhưng thôi kệ, tôi vẫn thích khoe cho chúng nó ghen tị chết. Lại nhắc đến Agribank làm tôi nhớ đến bà nội của tôi. Còn nhớ ngày ấy hàng tháng bà được khoảng 2 triệu tiền lương hưu, khi tôi sinh ra đã được bà yêu thương hết mực, bà hy vọng sau này lớn lên tôi có một khoản tiền nho nhỏ để xin việc nên bà bảo bác mở một quyến sổ tiết kiệm mang tên tôi, cứ mỗi tháng bà gửi vào đấy 200 nghìn đồng, đều đặn như vậy cho đến khi nhà tôi sửa sang lại, khoản tiết kiệm ấy đành phải mang ra sử dụng, nó cũng giúp đỡ gia đình tôi trang trải phần nào chi phí. Vì thế mỗi lần nghĩ tới Agribank là hình ảnh bà nội lại hiện lên trong đầu tôi.

Hồi tôi học tiểu học thì hai anh chị nhà bác đều lớn cả rồi nên tôi được bác cưng chiều lắm. Vào ngày nghỉ cuối tuần, bác hay dẫn tôi lên ngân hàng chơi nên các bác, cô chú, anh chị làm ngân hàng đều biết mặt tôi hết. À mà nói đi chơi vậy thôi chứ thật ra bác lên để cân đối lại sổ sách đấy. Bác tôi làm thủ quỹ nên lúc nào cũng quản lý rất nhiều tiền, lần nào theo bác vào phòng làm việc là lại thấy bác ngồi đếm tiền, đếm hàng tệp tiền dày cộp luôn ấy, tay bác làm nhanh thoăn thoắt nhìn rất thích mắt, thế nên tôi về nhà hay xin mẹ mấy đồng tiền lẻ xếp lại rồi cũng ngồi tập đếm. Thi thoảng tôi nói với bố mẹ: “Sau này con cũng muốn làm thủ quỹ giống bác”. Bố mẹ tôi cười cười rồi gật đầu.

Bác tôi hay phải về muộn lắm, có những hôm 8 - 9 giờ đêm mới về đến nhà. Nhiều hôm, thấy bác than phiền với bố mẹ rằng: “Sổ sách bị lệch” với tâm trạng hết sức mệt mỏi, tôi cảm thấy rất thương bác. Khi ấy tôi nhận ra rằng: “Đằng sau vẻ “hào nhoáng”, tưởng chừng “nhiều tiền” ấy là những áp lực vô hình mà mỗi nhân viên Ngân hàng đều phải trải qua nhằm mang lại dịch vụ tốt nhất đến cho khách hàng”, thế nên tôi càng khâm phục các bác, cô chú, anh chị làm Ngân hàng nhiều hơn.

Cũng như những cơ quan khác, hằng năm Ngân hàng thường tổ chức cho cán bộ nhân viên đi nghỉ mát. Nhờ thế mà tôi được bác dẫn đi cùng. Khi ấy được đi thành phố là vui lắm, bố mẹ tôi chỉ buôn bán nhỏ, nhà cũng không có điều kiện nên thực sự có việc quan trọng như đi khám bệnh hay đám giỗ mới được đi thành phố thôi nên việc đi du lịch đối với tôi khi ấy thực sự là “xa xỉ”. Thế nên mỗi dịp được bác cho đi cùng là háo hức lắm, vừa được mở rộng tầm mắt lại vừa có chuyện để khoe với mấy đứa bạn, nhất là mấy đứa nhà có điều kiện, hay được đi đây đi đó, nhìn rất “đáng ghét”. Nhưng tôi thích nhất là vào dịp Tết Nguyên đán, cứ mùng 1, mùng 2 tết là chạy lon ton theo bác đi chúc tết đồng nghiệp làm cùng cơ quan. Lý do rất đơn giản là tôi được mừng tuổi nhiều hơn so với hàng xóm xung quanh thôi, do đó hết mấy ngày tết là tôi lại có một khoản kha khá để nhét lợn rồi. Bây giờ nghĩ lại thấy thật buồn cười.

Rồi một ngày cậu học sinh nhỏ đã lớn. Năm 2014, tôi thi đậu vào một trường đại học tại Hà Nội làm cả nhà vui lắm. Thế rồi khăn gói lên đường bắt đầu cuộc sống sinh viên. Khi ấy, trước khi ra Thủ đô nhập học, bác đăng ký cho tôi một tấm thẻ ATM của Agribank chi nhánh huyện để bố mẹ tiện chuyển tiền hàng tháng. Còn nhớ, lần đầu tiên cầm trên tay tấm thẻ màu xanh nước biển thấy thật “oách”, thời sinh viên nghèo chẳng biết trong thẻ có tiền hay không nhưng để trong ví tấm thẻ ATM là thấy “oai” rồi.

Thời gian thấm thoát trôi qua, tôi tốt nghiệp ra trường với tấm bằng loại ưu chuyên ngành kiểm toán. Có lẽ là có duyên mà khi ấy Agribank có thông báo tuyển dụng nhân viên quy mô lớn trên cả nước. Sau vài ngày suy nghĩ, tôi quyết định đăng ký dự tuyển Agribank tại Hà Nội. Tôi nhớ hôm ấy là một buổi sáng đẹp trời, tôi bắt xe bus đến số 02 Láng Hạ để nộp hồ sơ dự tuyển. Ấn tượng đầu tiên của tôi khi đặt chân đến nơi là hình ảnh tòa nhà cao tầng đồ sộ đập ngay vào mắt nhìn thật hoành tráng. Tôi rụt rè bước vào trong, tôi thực sự bị choáng ngợp trước sự đông đúc, hối hả nơi đây, mọi người đều tập trung thực hiện công việc của mình. Sau đấy tôi được bác bảo vệ chỉ dẫn đến bàn chị lễ tân để làm thủ tục check in. Tiếp đến, chị hướng dẫn tôi lên tầng 5 tìm Ban Tổ chức lao động và Tiền lương. Tôi loay hoay, hỏi thăm một hồi cũng tìm được đến bàn chị nhân viên thu hồ sơ. Chị ấy hướng dẫn tôi kiểm tra lại thông tin rất nhiệt tình nên không bao lâu sau tôi đã hoàn thành bước đầu tiên của kỳ thi tuyển - “Nộp hồ sơ dự tuyển”. Trên đường về, ngồi trên xe bus, tôi rút điện thoại ra nhắn tin “buôn chuyện” luôn với mấy đứa bạn đại học. Cả ngày hôm đó chẳng biết sao cứ thấy vui vui lạ thường.

Nhưng cũng không vui được bao lâu, tôi dần dần cảm thấy lo lắng, hồi hộp lắm vì chương trình tôi học trên giảng đường có rất ít môn liên quan đến ngân hàng. Khi ấy, tôi cũng muốn theo lũ bạn đi ôn luyện ở trung tâm nhưng hổi đấy nhà không có điều kiện nên cũng không dám xin tiền bố mẹ, thực sự lúc ấy nhìn chúng nó đi học mà tôi phát “thèm”. Thế nên, tôi lên mạng tìm kiếm thêm thông tin rồi tự ôn luyện theo khả năng mình có thể mà thôi. Rồi ngày thi đến, ngồi trong phòng thi cầm trên tay tờ đề thi tôi thực sự bị choáng ngợp, Agribank thi theo hình thức tự luận, kiến thức  khá rộng, có rất nhiều kiến thức mới mẻ đối với tôi nhưng tôi vẫn cố gắng làm hết sức mình. Và 180 phút làm bài nhanh chóng trôi qua, bước chân ra khỏi phòng thi tôi đã đoán trước được kết quả của mình. Một thời gian sau có kết quả, đúng như dự đoán. Vâng, tôi đã “tạch” nhưng tôi vẫn cảm thấy rất vui. Đó không phải là sự thất bại mà đó là một trải nghiệm quý báu, Agribank là nơi đầu tiên tôi nộp hồ sơ thi tuyển sau khi rời khỏi ghế nhà trường. Nhờ đó mà tôi càng ngưỡng mộ những ai đang có cơ hội được làm việc tại đây.

À suýt nữa thì quên đấy. Có một điều tôi muốn chia sẻ với các bạn. Tôi thấy nhiều người vẫn bảo thi vào Agribank toàn “con ông cháu cha”, muốn đậu phải chạy mất mấy trăm triệu. Nhưng bạn biết không? Tôi cũng quen nhiều bạn bè đại học thi đỗ bằng chính thực lực của bản thân mà không mất một đồng “chạy việc” nào. Nên những ai yêu thích môi trường làm việc của Agribank thi cứ mạnh dạn thi vào nha. Trời không phụ lòng người, nếu quyết tâm, tôi tin công sức bạn bỏ ra sẽ được đền đáp xứng đáng.

Xã hội ngày càng biến đổi, trải qua hàng chục năm, Agribank Bá Thước nói riêng và hệ thống ngân hàng Agribank nói chung vẫn không ngừng thay đổi, ngày càng trưởng thành hơn góp phần không nhỏ vào sự phát triển kinh tế của đất nước. Bản thân tôi cũng đã trưởng thành, cũng sắp đến cái tuổi phải lập gia đình rồi nhưng tình yêu của tôi đối với Agribank vẫn vậy, vẫn tăng dần theo năm tháng và tình yêu ấy xuất phát từ những điều giản đơn như vậy đấy.

“Lô gô chữ S đượm vàng

A gờ ri đấy Ngân hàng mến thân

Tận tâm, tận tụy, ân cần

Mang đến phồn thịnh theo chân khách hàng”.


TRẦN ANH HUY

Theo Tạp Chí Thị Trường Tài Chính Tiền Tệ

Theo: Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ
    Bài cùng chuyên mục