Truyện ngắn dự thi "Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Lê Trung Nghĩa công tác tại Toà án Nhân dân TP. Uông Bí, tỉnh Quảng Ninh.
“Ôi… em xin lỗi nhé, mãi mới xong việc anh ạ!” Linh rối rít thanh minh ngay khi thấy Cảnh, anh chàng đang ngồi hút thuốc chờ cô ở quán café, gương mặt tỏ rõ sự không hài lòng.
“Em ngồi đi...” Cảnh nói.
Hai người hẹn gặp nhau lúc 7 giờ tối mà đến 8 giờ tối Linh mới bước chân ra khỏi trụ sở Ngân hàng ACB được.
“Đứa đồng nghiệp chỗ em vừa nghỉ…” Vừa ngồi thở hổn hển Linh vừa nói. “Nó đi để lại hồ sơ 100 tỷ cho em tiếp quản, ngồi làm giấy tờ cả tuần vẫn chưa xong anh ạ...”
Đáp lại lời than thở của Linh là sự im lặng và ánh mắt hững hờ của anh chàng người yêu.
“Anh…” Linh nói, cô cảm thấy có gì đó hơi khác thường ở Cảnh. “Anh sao vậy?!”
Dụi tắt điếu thuốc xong, Cảnh ngước lên nhìn cô và hỏi: “Em nghĩ sao về việc anh nói lần trước?”
Chẳng là gần đây Cảnh thường bảo cô đi tìm việc khác nhẹ nhàng hơn để dần ổn định cuộc sống.
“Công việc của em dạo này cũng thuận…” Linh nói rụt rè. “Chị sếp lại tâm lý, tìm được môi trường như vậy cũng khó anh à, tuy vất vả một chút…”.
“Tóm lại là em không nghe anh, em quyết theo cái nghề trồng cây bi ai đấy đúng không?!” Cảnh chép miệng. “Em hay soi gương không, dạo này nhìn em già đi trông thấy. Đúng là toàn bi ai với bi thương…”
“Là KPI.” Linh nghiêm mặt. “Từ ấy nói vui thì được, nhưng kiểu nói ấy là anh đang thiếu tôn trọng em đấy!”
“Chả thế…” Cảnh lầm bầm và chau mày nhìn cô.
Sau vài phút ngồi gõ tay lên mặt bàn, Cảnh bỗng buông ra một câu khiến Linh chết lặng: “Anh nghĩ thế này… Mình chia tay đi!”
“Sao??” Linh sửng sốt. “Anh nói sao???”
“Anh cần một người vợ có nhiều thời gian cho gia đình.” Cảnh kết thúc gọn lỏn như vậy.
Mối tình hơn ba năm mà lại kết thúc một cách đơn giản và chóng vánh thế này, quả thực trong mơ Linh cũng không bao giờ nghĩ tới.
Sao lại bắt em phải chọn giữa công việc và tình yêu chứ, cô gái tỉnh lẻ vừa đi về dưới màn mưa lâm thâm vừa lẩm bẩm, dù cõi lòng đã tan nát, Linh vẫn không cho phép mình rơi nước mắt.
Hồi mới ra trường, Linh đi làm cho một công ty địa ốc, ngày đầu tiên lão sếp bảo cô đi cùng gặp khách, rồi lão chở cô đến cổng nhà nghỉ, lão bảo với cô là anh không ép, nhưng anh muốn… Cô điên lên mở cửa xe bỏ về và xin nghỉ việc luôn, nghỉ làm ngay từ ngày thử việc đầu tiên.
Từ khi Linh bước ra đời, đấy là lần đầu tiên và duy nhất cô rơm rớm nước mắt vì thấy ấm ức, còn bây giờ, chắc chỉ có người thân yêu mất mới khiến cô chảy nước mắt nổi.
Ừ, rồi, anh thích thì chia tay, Linh thầm nghĩ, nhưng đừng có ân hận…
Từ sâu trong đáy lòng, Linh vẫn mong Cảnh sẽ sớm tìm gặp cô để giải thích, rằng lúc đấy vì nóng giận nên anh mới nói vậy thôi, thế nhưng, mặc cho sự ngóng đợi của cô, chuyện ấy đã không bao giờ xảy ra.
2
Bốn năm làm ngân hàng đã mang đến cho Linh vô vàn trải nghiệm, mỗi ngày cô phải tiếp xúc với không biết bao nhiêu kiểu người trên đời, có những khách hàng rất khó chiều, có người thì hiền hòa, lại có những người rất quý Linh, thậm chí xem cô như người nhà.
Như vợ chồng ông Đức bà Hiền là một trường hợp điển hình, ông Đức đang kinh doanh lĩnh vực du lịch nên hay vay vốn ngân hàng, vợ ông thì ở nhà nội trợ, hai người rất quý Linh, có hôm đến làm việc, trước khi ra về bà Hiền cứ nắm tay cô suýt xoa. “Ôi… Bác chỉ ước gì có cô con dâu khôn khéo ưa nhìn như cháu ấy!”
“Nghề nào cũng có mặt trái của nó bác ạ!” Linh tủm tỉm, nếu thấy những lúc cô gào lên vì ức chế sau khi gọi điện cho khách hàng xong thì không biết bà còn giữ suy nghĩ ấy không.
Sau đó bà Hiền còn mời cô hôm tới xuống nhà thẩm định đất xong thì ở lại ăn trưa, nghe qua thì Linh hiểu bà muốn giới thiệu con trai mình cho cô. Linh không có tâm trạng cho việc ấy nhưng vì bà nhiệt tình quá nên cô đành gật đầu đồng ý.
Ấn tượng ban đầu của Linh về Phong, con trai cả nhà bà Hiền, không được tốt lắm. Phong đang làm ở phòng tư pháp trên phường, trong mắt Linh, con trai học luật ra mà ngồi viết mấy cái giấy khai sinh ở phường thì không có bản lĩnh lắm.
Nhưng sau đó một thời gian, vô tình một lần Linh gặp lại Phong đang chơi guitar ở một quán café sinh viên, lúc ấy cô mới hiểu được lý do tại sao Phong bằng lòng với công việc nhàn nhã ở phường, chính là để cho anh có thời gian cho đam mê nghệ thuật của mình, bố Phong hướng anh học luật để phụ giúp việc kinh doanh, nhưng đam mê thật sự của anh lại là đàn hát và sáng tác văn thơ.
Kể từ lúc ấy Linh mới bắt đầu có thiện cảm với Phong, khoảng hai tháng sau thì hai người chính thức hẹn hò.
Tính cách Linh và Phong có thể nói là một sự bổ sung cho nhau, Linh suy nghĩ thực tế, Phong suy nghĩ mộng mơ, một người luôn nghĩ cách cải thiện cuộc sống, một người luôn muốn đi tìm ý nghĩa của cuộc sống.
Chiều theo ý thích của Phong, những ngày chủ nhật Linh thường đi cùng anh đến thăm chùa chiền, một hôm, đang đi dạo ở chùa Non Nước thì Phong quay sang rầu rĩ kể cho Linh nghe về cuốn tiểu thuyết đầu tay của mình vừa bị nhà xuất bản từ chối.
“Anh đi sai đường rồi.” Linh nói. “Em có biết chút ít về ngành xuất bản, thường thường nhà văn họ đi từ những truyện ngắn đăng trên tạp chí trước, khi độc giả biết đến thì họ mới viết tiểu thuyết. Nhà văn vô danh như anh mà bập vào tiểu thuyết ngay thì ai dám xuất bản…”
“Ừ, em nói có lý.” Phong gãi đầu. “Sao anh không nghĩ ra nhỉ?!”
“Vì tính anh hơi thiếu thực tế...” Linh bụm miệng cố không cười. “Anh nhiều ý tưởng, nhưng không biết biến nó thành tiền.”
“Ừ, anh giống như dây đàn hơi chùng, em ngược lại, là một dây đàn hơi căng.” Phong nói. “Phật dạy rằng dây đàn vừa phải thì tiếng đàn mới hay, chùng quá hay căng quá đều không ổn.”
“Dây đàn căng? Ý anh là sao?”
“Tức là…” Phong trầm ngâm. “Đôi khi anh cảm thấy em luôn sống hơi gồng mình, em không thể mở hết lòng mình với anh, em luôn giữ một chút đề phòng với mọi người.”
“Em kể anh nghe.” Linh tranh luận. “Hồi cấp hai, em rủ mấy đứa bạn tìm thầy học thêm, bọn nó bảo không đi, em bèn tự tìm, hôm đầu tiên em đến học thì mới biết bọn nó theo học thêm thầy ấy từ lâu rồi... Bây giờ thì sao, em sống trong một thị trường cạnh tranh khốc liệt, chỉ tiêu ngân hàng như đá tảng lơ lửng trên đầu, có lúc vội em phải chui vào nhà vệ sinh ăn sáng. Thị trường tài chính đã rèn giũa em trở thành người mà những lúc muốn khóc nhất là lúc phải cười to nhất anh ạ!”
“Em có thể khóc với anh!”
“Lý trí em không cho phép!”
“Em thông minh và bản lĩnh, anh thừa nhận...” Phong nói. “Nhưng hãy luôn cẩn thận khi sử dụng sự thông minh của mình, trí tuệ của chúng ta là một con dao sắc, nếu dùng không đúng cách, chúng ta sẽ tự làm tổn thương mình lúc nào không biết.”
Câu nói ấy của Phong cứ văng vẳng trong đầu Linh rất nhiều ngày sau đó, lý trí của cô không hoàn toàn đồng ý với những gì Phong nói, nhưng không hiểu sao, trái tim cô lại cảm thấy rất thích những lời lẽ ấy.
3
Vừa ăn Tết âm lịch 2020 xong thì Linh nhập viện, bác sĩ kết luận cô bị một loạt bệnh như suy nhược cơ thể, rồi rối loạn lo âu, rồi viêm loét dạ dày…
Còn tâm bệnh nữa bác sĩ ạ, Linh tự nhủ, cả tuần nay cô mất ngủ khi được một người bạn cho biết một tin rất sốc, đó là Cảnh sắp cưới Hạnh, đứa bạn thân của cô.
Hạnh là bạn thân đại học với Linh, một tiểu thư xinh xắn cao ráo, làm công chức, lương không cao nhưng nhàn, 6 giờ chiều khi Linh còn loay hoay ở ngân hàng thì người ta đi tập gym cho thân hình đẹp đẽ, mẫu người như thế thì đàn ông nào chả mê.
Người yêu không có lỗi, lỗi ở bạn thân, có nằm mơ Linh cũng không bao giờ nghĩ chuyện này lại có thể xảy đến với mình, nhưng, một điều làm cô thấy bực hơn tất cả là việc Cảnh đã yêu người khác nhưng lại đi đổ hết lỗi cho công việc của cô, thật không đáng mặt đàn ông!
Đến 8 giờ tối, Linh đang ngồi ủ rũ thì Phong gọi cho cô, anh rủ cô ra ngoài vườn hoa nói chuyện, anh bảo ban ngày không đến vì quen hẹn hò với cô tầm giờ này rồi, Linh bật cười, chải tóc tai xong cô rảo bước ra sân tìm anh.
“Anh không sợ con Corona mà Tivi dạo này hay nói à?” Linh nói khi nhận túi trái cây từ tay Phong. “Bệnh viện Chợ Rẫy vừa xuất hiện mấy ca đấy!”
“Sợ chứ, nhưng nghĩ cảnh sang tháng 4 giãn cách không được gặp em còn sợ hơn.” Phong cười toe toét.
“Anh vừa đi diễn à?” Linh hỏi khi thấy túi đàn sau lưng Phong.
“Ừ, tiện anh biểu diễn một bài động viên em nhé!” Phong nói và lấy đàn ra.
“Sến lắm! Sinh viên giờ cũng không tán gái như anh.” Linh bĩu môi. “Mà em có sao đâu, mấy bệnh như muỗi đốt ấy mà!”
“Mệt mỏi thì nhận là mệt mỏi đi.” Phong nói. “Được rồi… thế phải hát bài này tặng em...”
Nói rồi Phong gẩy đàn và bắt đầu hát bài “Gửi người yêu cũ”, giọng hát của anh thật sự rất truyền cảm:
“…Vì em yếu đuối/ Muôn đời em vẫn yếu đuối/ Em che hết đi bằng những gượng cười/ Chẳng để ai nhận ra rằng em yếu đuối/ Muôn đời em vẫn yếu đuối…”
Lời bài hát khiến Linh nổi hết da gà, trước có lần cô nghe bài này thấy cũng bình thường, nhưng trong hoàn cảnh tối nay sao thấy thấm thế. Cô nghe nhạc mà người cứ đơ ra như hóa đá.
“Em chấm mấy điểm?” Phong nói sau khi hát xong.
Linh sực tỉnh, rồi cô mỉm cười và nói: “À… 5 điểm.”
“Thế thôi á??”
“Em cho điểm thấp vì nó không nói đúng về em. Anh phải hát bài Titanium mới đúng, trái tim em làm bằng Titan, chống được mọi loại đạn đấy.” Linh nói và bắt đầu hát khe khẽ. “You shoot me down/ but I won't fall/ I am titanium…”(Anh bắn tôi gục ngã/ nhưng tôi sẽ không gục xuống/ Vì tôi là Titan…)
“Có khi nào cả hai bài đều đúng không?” Phong nháy mắt ranh mãnh với cô.
“Thôi được rồi, sau khi phúc khảo...” Linh bật cười. “Em cho anh 7 điểm, ok?”
Tán gẫu thêm một lúc rồi hai người họ chia tay, Linh hẹn gặp lại Phong sau khi hết giãn cách xã hội.
Buổi tối hôm ấy, nằm một mình trong bệnh phòng, Linh đã khóc như chưa bao giờ được khóc, cô khóc để không phải gồng mình lên chịu đựng nữa, khóc để xóa nhòa đi những trang sách buồn lúc trước, trước khi mở ra một trang mới của cuộc đời.
4
Sang tháng 5, để kỷ niệm một năm ngày họ quen nhau, Linh mua một chiếc đồng hồ Titanium để tặng Phong, thứ vật liệu siêu cứng siêu bền, sử dụng trong cả ngành hàng không vũ trụ ấy tượng trưng cho trái tim kiên cường của cô sẽ luôn luôn ở bên cạnh anh.
Nhưng rồi, Linh chờ mãi mà vẫn không thấy Phong liên lạc lại.
Lòng kiêu hãnh đã ngăn không cho cô gọi điện tìm Phong, rồi cô lại ngồi đoán già đoán non, chắc anh chàng bắt đầu thấy nản với những cuộc hẹn hò trễ giờ của cô nên rút lui trong im lặng rồi.
5
Sang tháng 7, một hôm sếp rủ Linh đi cùng sang tòa án quận có chút việc, khi xong việc ra về, vừa xuống tầng 1 thì tình cờ Linh gặp bà Hiền từ phòng hòa giải bước ra.
“Bác…” Linh ngạc nhiên. “Sao bác lại đến đây ạ?”
“Linh à…” Bà Hiền nhìn cô rưng rưng. “Nhà bác… nhà bác gặp họa rồi!”
Linh sững sờ ngồi nghe bà Hiền kể về một loạt biến cố với gia đình mình mấy tháng qua, dịch bệnh đã phá tan ngành du lịch của ông Đức, kinh doanh thua lỗ, lại nghĩ ngợi nhiều nên đợt rồi ông bị tai biến, nhưng khổ nhất là trước đấy ông đã vay 200 tỷ đầu tư làm khu nghỉ dưỡng với vài người bạn, nay thấy ông như thế họ quay ra bảo ông không đóng góp gì nhiều.
“Bác với Phong thì có biết gì về việc kinh doanh của ông ấy đâu mà tranh cãi với họ.” Bà Hiền lau nước mắt và nói. “Thấy ông còn yếu nên gia đình không dám nói, sợ ông bị sốc. Mấy món nợ đến hạn, chủ nợ bắt đầu kiện nhà bác ra tòa rồi.”
Linh hỏi thăm về Phong thì được biết hết giờ hành chính anh hay chạy thêm Grab để kiếm thêm cho gia đình, đợt này anh cũng đang rục rịch xin nghỉ nhà nước để ra ngoài bươn chải.
Linh hỏi thêm vài thông tin, rồi hết giờ làm cô vội vã ra khu Chùa Láng tìm anh, đúng là Phong đang đứng đó đón khách với một nhóm người, anh tỏ rõ sự ngượng nghịu khi thấy Linh đứng trước mặt mình.
Sau đó bọn họ ra khu vực Vincom ngồi nói chuyện. Phải mất mười phút im lặng Phong mới dám mở lời: “Sao em biết anh ở đây?”
“Chiều em gặp mẹ anh trên tòa, bà kể chuyện nên em mới biết.” Linh nhìn anh trách móc. “Bác Đức thế nào rồi ạ?”
“Bố anh cũng tạm ổn, nhưng cần có thời gian hồi phục.”
“Sông có khúc, người có lúc, anh đừng suy nghĩ nhiều quá!”
“Cám ơn em.”
Hết câu ấy họ lại im lặng.
Một lúc sau, Phong quay sang kể chuyện vui cho không khí đỡ ảm đạm: “À. Đợt rồi bận quá anh chưa khoe em nhỉ! Anh vừa được giải nhì truyện ngắn trên báo đấy!”
“Vậy à!?” Linh nói. “Chúc mừng anh!”
“Ừ. Nhờ nghe theo lời khuyên của em đấy!” Phong cười, nhìn rất gượng gạo. “Có người khen là truyện của anh đã chạm đến trái tim của họ. Anh vui lắm… không ngờ một tài xế Grab như anh cũng giúp ích được cho cuộc đời như vậy.”
“Tài xế? Sao anh nói nghe mặc cảm thế!?” Linh nhìn Phong xót xa, mấy tháng không gặp anh đã gầy đi trông thấy.
“Anh nói thật mà.”
“Anh không tìm em vì chuyện ấy đúng không?”
“Ừ, thời gian vừa rồi anh sốc quá. Nhưng giờ anh cũng ổn định tâm lý lại rồi. Mẹ anh cũng đang rao bán một số đất cát, đợi bố anh khỏe lại chắc tình hình sẽ khá hơn…” Phong buồn bã nói. “Còn chuyện bọn mình thì… chắc anh không thể theo đuổi em được nữa…”
“Sao vậy?!” Linh quay mặt đi, rơm rớm nước mắt. “Anh hết yêu em rồi à?!”
“Anh sợ chúng ta đã trở nên khác biệt...” Phong nói và ôm mũ bảo hiểm vào lòng. “Bố anh chưa khỏe lại thì vụ nợ nần chưa biết bao giờ mới ngã ngũ. Anh thì… giờ phải lao ra đời kiếm tiền, anh không có thời gian, cũng không có tự tin để theo đuổi em.”
“Không!! Từ giờ là em sẽ theo đuổi anh!!” Linh quay lại ôm chầm lấy Phong, vừa khóc nức nở cô vừa nói. “Em và anh không khác biệt, chúng ta giống nhau, chúng ta đều là những người trẻ đói khát sự chân thành!”.
[1] Titanium: Tên một bài hát của David Guetta, nói về sức mạnh nội lực bên trong con người, ra đời năm 2012, bài hát đã đạt vị trí cao trên bảng xếp hạng ở nhiều nước.
LÊ TRUNG NGHĨA
Theo Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ
Ngân hàng | 1 tháng | 6 tháng | 12 tháng |
---|